TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1202: CẬU CÓ THỂ CHỮA ĐƯỢC THÌ CHỮA ĐI

Đặt lò thuốc xong, Lâm Chính chỉ huy mọi người sắc thuốc, đồng thời khử trùng cho châm bạc được mang tới.

Không ít bệnh nhân được đưa tới, để ở bên ngoài ngôi nhà tranh.

Tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Những người bị thương đã đến mức hết sức nguy ngập, chứ không đơn giản chỉ là gãy tay gãy chân.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, bắt đầu châm cứu cho những người bị thương khá nặng.

Mấy trăm đệ tử của Bách Thảo Đường giúp đỡ ở bên cạnh.

Việc chữa trị được tiến hành gọn gàng đâu vào đấy.

Những tiếng rên rỉ và kêu gào nhanh chóng giảm đi.

Mọi thứ dần ổn định.

Lâm Chính dốc hết sức để chữa trị cho những giáo chúng bị thương nặng này.

Đám người Lưu Mã lặng lẽ nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy anh mồ hôi đầm đìa, không ngừng lượn giữa đám đệ tử bị thương nặng.

Châm pháp trôi chảy thành thạo cùng với y thuật quỷ thần khó dò đó quả thực đã chinh phục được không ít người của Bách Thảo Đường.

Phải biết rằng, có không ít người tim vừa ngừng đập lại được tân giáo chủ cứu sống.

Đúng là kỳ tích!

“Không ngờ y thuật của tân giáo chủ lại đáng kinh ngạc như vậy, quả thực không đơn giản chút nào”.

“Chắc anh ta là một y võ, một y võ rất lợi hại”.

“Y võ hả? Tôi thực sự không ngờ vị giáo chủ này của chúng ta lại đi cứu người”.

“Ý anh là sao? Giáo chủ biết y thuật, cứu người thì có gì kỳ lạ chứ?”.

“Hừ, anh không thấy ở đại hội Đông Hoàng trước đó, lúc giết người, vị giáo chủ này phải nói là hung tàn độc ác, không từ thủ đoạn! Những người đối đầu với anh ta không gãy tay gãy chân thì cũng nứt xương, rất nhiều người đã mất mạng”, người ở bên cạnh dè dặt nói.

Mấy người bỗng nhíu mày.

“Tôi không cảm thấy vị giáo chủ này của chúng ta là người nhân hậu có lòng cứu đời gì cả, anh ta làm vậy chỉ để khoe mẽ, lấy lòng mọi người mà thôi. Vị giáo chủ này không những có thực lực mạnh mẽ, mà còn có y thuật cao siêu, lòng dạ này… cũng không đơn giản”, người kia cười chua chát.

Trên thực tế, anh ta nói rất đúng.

Lâm Chính công khai cứu người, mục đích là để lập uy, có được lòng người.

Bây giờ Đông Hoàng Giáo đã là của anh, anh cứu chữa những người này cũng là để bảo tồn lực lượng của Đông Hoàng Giáo.

Dù sao đại hội Đông Hoàng đã tiêu hao rất nhiều lực lượng, gây tổn thất nghiêm trọng cho Đông Hoàng Giáo.

Nếu Lâm Chính muốn dựa vào Đông Hoàng Giáo thì phải khiến người của Đông Hoàng Giáo cảm phục anh trước đã.

Anh tận tình chữa trị cho những người bị thương.

Người của các phe phái kia thấy đồng môn vốn bị vứt bỏ của mình lại có khả năng sống sót, ai nấy đều vô cùng kích động, cũng sinh lòng cảm kích và tin tưởng Lâm Chính.

Cùng lúc đó, Phong Tín Tử ở trong phòng thuốc của Bách Thảo Đường nhận được tin này cũng vô cùng kinh ngạc.

“Cậu nói gì cơ? Giáo chủ tập trung tất cả những người bị thương nặng trong cả giáo đến Bách Thảo Đường của chúng ta sao?”, Phong Tín Tử ngạc nhiên nói.

“Vâng trưởng lão, hiện giờ trong ngoài Bách Thảo Đường của chúng ta toàn người là người, phía Tây đã có mấy nghìn đệ tử sắp chết đang nằm đó, bây giờ tình hình rất hỗn loạn. Nếu bà không ra mặt thì khó mà giải quyết được!”, đệ tử đến báo tin vẻ mặt sốt ruột nói.

“Đúng là làm càn! Giáo chủ coi Bách Thảo Đường của chúng ta thành cái gì vậy? Bao nhiêu người bị thương như vậy, làm sao chúng ta chữa xuể? Nếu bọn họ chết hết ở đây, thì chẳng phải Bách Thảo Đường sẽ thành hố chôn tập thể sao?”.

Phong Tín Tử đặt thảo dược trong tay xuống, nổi giận đùng đùng chạy về phía ngôi nhà tranh kia.

Một đám đệ tử của Bách Thảo Đường theo sát phía sau.

“Phong Tín Tử trưởng lão đến rồi!”.

“Phong trưởng lão đến!”.

“Chào Phong trưởng lão!”.

“Phong trưởng lão, chào bà!”.

Người trên đường lần lượt tránh đường, chào hỏi Phong Tín Tử.

Là bác sĩ, nên Phong Tín Tử có uy tín rất cao trong Đông Hoàng Giáo, dù là người ở phe phái nào cũng rất nể mặt bà ta.

Chính vì vậy, Phong Tín Tử trước giờ luôn rất ngang bướng, không coi ai ra gì.

Phong Tín Tử phớt lờ những người này, đến trước ngôi nhà tranh. Chỉ thấy nơi này người người chen chúc, bên ngoài nhà tranh đặt không ít cáng, trên mỗi chiếc cáng đều có một người đang hôn mê thoi thóp nằm đó.

Ở cổng nhà tranh, Lâm Chính đang ngồi trên một cái ghế, vừa chẩn đoán cho người bị thương, vừa sắc thuốc châm cứu cho bọn họ.

Lúc này, Lâm Chính đang kiểm tra vết thương cho một người bị gãy hết tay chân.

Anh nắn mấy cái trên người người kia, đúng lúc chuẩn bị đâm châm bạc xuống, thì Phong Tín Tử lập tức bước tới: “Giáo chủ, cậu đang làm gì vậy?”.

“Ồ, Phong trưởng lão đến đấy à?”, Lâm Chính sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phong Tín Tử, bình tĩnh lên tiếng.

“Giáo chủ, cậu điên rồi sao? Tại sao cậu lại gọi nhiều người bị thương đến đây như vậy? Cậu nghĩ người của Bách Thảo Đường chúng tôi khám được hết cho bọn họ sao? Cậu muốn chúng tôi mệt đến chết sao?”, Phong Tín Tử vô cùng tức giận, đập tay xuống chiếc bàn trước mặt Lâm Chính, nghiêm giọng nói.

“Bệnh nhân hơi nhiều, nhưng bà không nhìn thấy tôi cũng đang chữa trị sao? Mệt thì nghỉ, tôi có ép các bà đâu”, Lâm Chính đáp.

“Hừ! Giáo chủ, cậu nói thì dễ lắm, nhưng đệ tử của Bách Thảo Đường chúng tôi vốn đã đủ mệt rồi, hàng ngày không chỉ khám bệnh, mà còn phải hái thuốc sắc thuốc. Bệnh nhân ở Bách Thảo Đường đã không thể đảm bảo chữa trị được hết, bây giờ lại thêm cả đống người bị thương này nữa! Chúng tôi chữa kiểu gì? Giáo chủ, nếu cậu cảm thấy mình có thể chữa được, thì những người này giao cả cho cậu đấy!”, Phong Tín Tử lạnh lùng hừ một tiếng.


Đọc truyện chữ Full