Những lời nói của Phong Tín Tử khiến không ít người nhíu mày.
Nhưng bọn họ không hề phản bác.
Dù sao bà ta cũng nói đúng.
Bách Thảo Đường chỉ có chừng đó người, còn số lượng người bị thương lại vượt xa số lượng bác sĩ, trong đó những người bị thương nặng phải chữa trị khẩn cấp, tuyệt đối không được kéo dài. Nhưng nếu cứu chữa những người bị thương nặng thì những người bị thương nhẹ lại phải chờ đợi, chờ lâu thì sẽ vết thương sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Đến lúc đó, không những người chết càng ngày càng nhiều, mà người của Bách Thảo Đường cũng mệt chết luôn.
“Giáo chủ, tôi biết, cậu vừa mới kế nhiệm, nên muốn làm chút chuyện cho mọi người trong giáo, nhưng cậu phải hiểu rằng, cậu không phải là thần tiên, làm chuyện trong khả năng mới là điều chúng ta nên làm. Phương án tốt nhất của chúng ta hiện giờ là bỏ qua những người bị thương nặng, tập trung nhân lực và vật lực cứu những người có thể cứu. Nếu không cứ tiếp tục thế này, không những người của Bách Thảo Đường chúng tôi sẽ mệt bở hơi tai, mà hiệu suất cứu chữa cũng sẽ giảm mạnh. Cậu thấy như vậy có được không?”, một ông lão của Bách Thảo Đường bước tới, nhìn Lâm Chính chằm chằm, trầm giọng nói.
"Nói vậy là các bà không chữa được?", Lâm Chính nhìn đám người Phong Tín Tử, nói.
"Không phải không chữa được, mà là không đủ nhân lực vật lực để chữa, chúng tôi chỉ là một phe phái nhỏ", Phong Tín Tử trầm giọng nói.
Những người khác của Bách Thảo Đường cũng có thái độ như vậy.
"Vậy được".
Lâm Chính gật đầu, rồi tiếp tục kiểm tra vết thương cho người trước mặt, nói: "Nếu đã vậy thì những người này để tôi chữa cho, các bà chuẩn bị dược liệu tốt giúp tôi là được".
"Gì cơ?".
Phong Tín Tử sửng sốt.
Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Giáo chủ, cậu... cậu không nói nhầm đấy chứ? Cậu sẽ chữa cho tất cả bọn họ sao?", ông lão trước đó mắt chữ A mồm chữ O thốt lên.
"Có vấn đề gì sao?", Lâm Chính vừa làm vừa hỏi.
"Việc này...", ông ta có chút á khẩu.
Phong Tín Tử thì hừ một tiếng: "Giáo chủ, cậu hãy nghĩ cho kĩ. Nơi này có tới mấy nghìn người, cậu có một mình mà muốn khám hết cho chừng này bệnh nhân sao? Đúng là hoang đường! Cậu khám nổi sao?".
Phong Tín Tử không tin.
Mỗi người khám mất 10 phút, ở đây có tận mấy nghìn người, anh không thể nào khám hết được.
"Phong trưởng lão, bà đang nghi ngờ bổn giáo chủ sao?".
Lâm Chính hơi ngước lên nhìn Phong Tín Tử.
"Không dám, bổn trưởng lão chỉ là không thích những kẻ ba hoa chích chòe. Tính tình tôi vốn thẳn thắn, có nào nói nấy, ai tốt ai xấu tôi trước giờ đều buột miệng nói luôn, không cần biết thân phận người đó là gì. Nếu giáo chủ không thích thì có thể trừng phạt tôi. Dù sao cậu cũng là giáo chủ, sống chết của bà lão này chẳng phải chỉ cần một câu nói của cậu thôi sao?", Phong Tín Tử hừ một tiếng, bình thản đáp.
"Láo xược!".
Lâm Chính đứng phắt dậy, quát Phong Tín Tử.
Người của Bách Thảo Đường giật nảy mình, nhưng vẫn đồng loạt vây quanh Phong Tín Tử, nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ cảnh giác.
Rõ ràng là bọn họ không phục anh.
Tuy Lâm Chính lên làm giáo chủ, nhưng trong mắt bọn họ, có giáo chủ này hay không không quan trọng.
Người bọn họ thực sự tin tưởng ngưỡng mộ là Phong Tín Tử, là vị trưởng lão của Bách Thảo Đường này.
Nếu bây giờ Phong Tín Tử hạ lệnh cho những đệ tử này xông lên giết Lâm Chính, thì bọn họ cũng không chút do dự.
Đương nhiên Lâm Chính nhìn ra được điều này.
Những người xung quanh cũng đanh mắt lại nhìn anh.
"Giáo chủ bớt giận".
Lưu Mã ở bên cạnh vội bước tới, nhỏ giọng nói: "Giáo chủ, cậu đừng chấp Phong Tín Tử trưởng lão, dù sao bà ta cũng là đường chủ của Bách Thảo Đường, hơn nữa rất có tiếng nói trong Đông Hoàng Giáo. Nếu cậu động đến bà ta, chỉ e là... sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến Đông Hoàng Giáo".
"Vậy là một giáo chủ như tôi còn không làm gì được bà ta sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Nếu Phong Tín Tử trưởng lão xảy ra chuyện, thì những bệnh nhân này... sẽ do ai chữa trị chứ?", có người tỏ vẻ khó xử nói.
"Lẽ nào giáo chủ của các anh không chữa được sao? Các anh thực sự nghĩ rằng rời khỏi chút y thuật kém cỏi đó của bà ta thì các anh không sống nổi sao? Nực cười!", Lâm Chính lớn tiếng nói.
Giọng nói anh tràn ngập sự khinh bỉ.
Câu nói này của anh đã thực sự chọc giận Phong Tín Tử.
"Giáo chủ, cậu... cậu nói gì cơ?".
"Sao nào? Chẳng lẽ tai của Phong trưởng lão không tốt, không nghe rõ bổn giáo chủ nói gì sao?", Lâm Chính ngoảnh sang, mặt không cảm xúc nói.
"Cậu đang nghi ngờ y thuật của bổn trưởng lão?", Phong Tín Tử tức đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ tay vào Lâm Chính, nói.
"Phải thì sao nào?".
"Tôi... tôi liều mạng với cậu!".
Phong Tín Tử thẹn quá hóa giận, đang định xông về phía Lâm Chính.
Cho dù giáo chủ đời trước cũng không dám nói với bà ta những lời như vậy.
Đó là y thuật mà bà ta vẫn luôn tự hào!
"Phong trưởng lão, bà đừng kích động!".
"Mau dừng tay!".
"Phong trưởng lão, bà bớt giận!".
Người ở bên cạnh vội vàng kéo bà ta lại.
Lưu Mã thấy thế thì lập tức cuống lên, muốn khuyên nhủ Phong Tín Tử nhưng lại sợ đắc tội với Lâm Chính, chỉ có thể đứng một chỗ giậm chân suông.
Hiện trường loạn cào cào, tiếng cãi vã không ngớt.
"Tất cả yên lặng!".
Lâm Chính quát.
Xung quanh lập tức yên lặng hẳn đi.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Phong Tín Tử, lạnh lùng nói: "Phong Tín Tử! Bây giờ tôi đang chữa bệnh cứu người, bà gây sự ở đây là gây ảnh hưởng đến tôi! Đến lúc bọn họ mất mạng thì tất cả là tại bà!".
"Y thuật của cậu không tốt, khiến bọn họ mất mạng rồi lại đổ hết tội lên đầu tôi? Giáo chủ, cậu tính toán khéo thật đấy!", Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Xem ra bà rất không phục tôi?".
"Tôi chưa bao giờ phục cậu cả".
"Vậy hả? Thôi được rồi, tôi sẽ cho bà cơ hội! Chúng ta thi một phen đi".
"Thi?", Phong Tín Tử sửng sốt: "Thi cái gì?".
"Thi về y thuật mà bà lấy làm kiêu ngạo".