“Thuốc giải của Tuyệt Mệnh Đan?”.
“Quả nhiên là vậy!”.
Mọi người xung quanh đều nhíu mày.
Nam Cung Mộng lại cười lớn.
“Tôi còn tưởng là cái gì chứ! Chắc cậu Lâm đến là vì cái này đúng không? Được! Được! Không vấn đề gì! Ha ha ha…”
Lâm Chính có chút khó hiểu, không rõ tại sao Nam Cung Mộng lại cười lớn như vậy.
Nhưng lời nói của ông ta nhanh chóng khiến anh hiểu ra.
“Cậu Lâm, nếu cậu đã đến vì thuốc giải của tôi thì chắc là cũng biết, hiện giờ nó chỉ còn một viên, hơn nữa được coi là của hồi môn khi gả con gái tôi đi. Nếu cậu muốn thuốc giải thì xin mời tham gia đại hội kén rể đi”, Nam Cung Mộng cười nói.
Lâm Chính im lặng không nói gì.
“Gia chủ Nam Cung, chúng tôi chỉ đến để lấy thuốc giải, chứ không đến để tham gia đại hội kén rể gì cả”, Lưu Mã có chút không kiềm chế được, nói thẳng.
“Cái gì?”.
Nam Cung Mộng nhíu mày.
“Nếu không tham gia đại hội kén rể thì e là không có thuốc giải rồi. Dù sao thứ này cũng đã được coi là của hồi môn, không thể bỏ riêng ra được. Nếu cậu Lâm đến là vì đan dược, thì e là lần này phải thất vọng rồi, mời cậu về cho”.
Nếu không thể kết làm liên minh với người của Đông Hoàng Giáo, thì Nam Cung Mộng cũng không còn hứng thú với mấy người này nữa, đương nhiên sẽ không đưa thuốc giải cho Lâm Chính.
Nam Cung Mộng vẫn chưa muốn chuốc thù kết oán với Đông Hoàng Giáo, nên chỉ có thể đuổi bọn họ đi.
Lâm Chính biết quy tắc này.
Anh chần chừ một lát, bình thản nói: “Nếu đã là đại hội kén rể thì đương nhiên là theo quy tắc, tôi cũng có chút hứng thú”.
“Ồ, cậu Lâm quả thực có ý này sao?”.
“Là do trợ thủ của tôi biểu đạt không rõ ràng thôi, tôi vẫn luôn có ý này, nếu không tại sao lại chọn đến vào đúng lúc này chứ?”.
“Nếu vậy thì đương nhiên hai cậu là khách quý của thế gia Nam Cung chúng tôi rồi”, Nam Cung Mộng bình thản cười, rồi vung tay nói: “Lập tức sắp xếp cho hai vị đại nhân của Đông Hoàng Giáo ngồi lên trên! Dâng trà, tiếp đãi chu đáo!”.
“Vâng, gia chủ!”.
Quản gia gật đầu, vội vàng gọi người.
“Không cần đâu, tôi ngồi đây thôi, ngồi cùng một lũ a dua nịnh hót, tôi không quen lắm”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Anh nói cái gì?”.
“Anh… đúng là hỗn xược!”.
Các khách mời ở hàng đầu nổi giận, đứng dậy chỉ trích Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính giả điếc làm ngơ.
Nam Cung Mộng thầm đánh giá Lâm Chính, rồi quay sang nói: “Phái người đi điều tra thân phận của hai người này”.
“Vâng, gia chủ”, người bên cạnh gật đầu, lập tức chạy đi.
Đúng lúc này, hình như quản gia nhận được tin gì đó, liền ghé lại gần nói nhỏ.
Nam Cung Mộng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.
“Mạc Phi!”.
“Bố có gì phân phó ạ?”.
“Người kia đến rồi, con đại diện thế gia Nam Cung ra đón tiếp đi”, Nam Cung Mộng mỉm cười nói.
Nam Cung Mạc Phi nghe thấy thế thì cả người run lên, kích động nói: “Vâng bố”.
Nói xong liền vội vàng rời khỏi đại sảnh.
Các khách mời thấy thế cũng xôn xao.
“Người kia?”.
“Lẽ nào…”
Một số người đã đoán ra người Nam Cung Mộng ám chỉ là ai.
Khoảng một phút sau, một đám người bước vào.
Người dẫn đầu là một cậu ấm đầu tóc chải chuốt, mặc trường bào trắng như tuyết.
Cậu chủ này rất đẹp trai, khuôn mặt như được dao khắc rìu gọt, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sáng rực hữu thần, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. Đương nhiên, thứ khiến mọi người chú ý nhất là khí chất của anh ta.
Khí thế bức người, vô cùng áp đảo.
Dù là ai đứng bên cạnh anh ta cũng không khỏi cúi đầu.
Nhưng nếu là hạng tầm thường thì làm gì có tư cách đứng cạnh anh ta chứ?
Chỉ thấy những nam thanh nữ tú đi theo anh ta, ai nấy đều tỏ vẻ ngạo mạn, ăn mặc lộng lẫy tinh xảo, khác hẳn người thường.
Nam Cung Mạc Phi cũng nằm trong số đó.
Nhưng bước chân anh ta có chút loạng choạng, trên người còn có bụi đất, nhìn rất nhếch nhác.
"Anh bị sao vậy?", Nam Cung Vân Thu tỏ vẻ kinh ngạc, vội bước tới hỏi.
"Không có gì, chỉ là vừa nãy... vừa nãy so một chiêu với cậu Thiên", sắc mặt Nam Cung Mạc Phi có chút quẫn bách, nhỏ giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, những người đang có mặt đều há hốc miệng.
So chiêu?
Nam Cung Mạc Phi đánh với Nạp Lan Thiên rồi sao?
Nhưng một chiêu nghĩa là sao?
Lẽ nào... Nam Cung Mạc Phi chỉ có thể đỡ được một chiêu của Nạp Lan Thiên?
Nhất thời vô số người hít vào khí lạnh.
Đánh bại Nam Cung Mạc Phi bằng một chiêu?
Đây chính là thiên kiêu sao?
Phải biết rằng, Nam Cung Mạc Phi cũng là thiên tài võ đạo hiếm có của thế gia Nam Cung...
"Nạp Lan Thiên tham kiến gia chủ Nam Cung", người đàn ông đẹp trai kia bước tới, bình thản nói.
Tuy hành lễ chào hỏi, nhưng cử chỉ ngôn từ vẫn vô cùng ngạo mạn.
Nam Cung Mộng nhìn Nạp Lan Thiên với ánh mắt sáng rực, vừa ngưỡng mộ vừa phức tạp.
Ông ta hi vọng biết bao thiên kiêu tuyệt thế như vậy có thể là của thế gia Nam Cung.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
"Cậu khách sáo quá, bố cậu vẫn khỏe chứ?".
"Cảm ơn gia chủ, bố tôi vẫn khỏe".
"Vậy thì tốt, nào, lên đây ngồi đi", Nam Cung Mộng nói.
Nạp Lan Thiên cũng không khách sáo, khẽ gật đầu rồi bước lên.
Nhưng khi đi qua Lâm Chính, anh ta nhìn anh một cái đầy thâm ý, Lâm Chính cũng ngước lên nhìn.
Thứ anh nhìn thấy là sự kiêu ngạo và thù địch trong mắt Nạp Lan Thiên.
Điều này khiến Lâm Chính vô cùng khó hiểu.
Lẽ nào người này biết mình sao?
Sự xuất hiện của Nạp Lan Thiên khiến đại sảnh xôn xao.
Vô số khách mời ùa tới, hoặc xun xoe hoặc phụ họa.
Đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có phía Lâm Chính là vô cùng vắng vẻ, không ai ngó tới.
Đúng lúc này, quản gia nhanh chân bước vào, cung kính nói.
"Ông chủ, đã đến giờ rồi!".
Nghe thấy thế, xung quanh liền yên lặng hẳn.
"Tốt!"
Nam Cung Mộng đứng dậy, mỉm cười nói: "Quý vị hãy cùng tôi đi tới lôi đài nào! Đại hội kén rể sắp bắt đầu rồi!".