Đại hội kén rể chính thức mở màn.
Nam Cung Mộng dẫn mọi người đến hội trường.
Lâm Chính và đám người Bích Trân cũng đi cùng.
"Anh Lâm, lần này cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh thì e là sư muội tôi đã gặp chuyện bất trắc rồi", Bích Trân đuổi theo Lâm Chính, nhỏ giọng cảm ơn.
"Các cô có Lạc Linh Huyết sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Bích Trân sửng sốt, vội lắc đầu đáp: "Thực ra chúng tôi không có, tính mạng sư phụ đang nguy ngập, Lạc Linh Huyết phải kéo dài mạng sống cho bà ấy, sao chúng tôi có thể mang vật báu như vậy ra chứ?".
"Nhưng không ai tin chúng tôi cả".
"Thế nên chúng tôi phải rời khỏi đây, anh Lâm, tất cả mọi người đều đang chú ý tới đại hội kén rể, tôi và sư muội phải nhanh chóng đi đây. Sư muội, còn không mau lại đây xin lỗi anh Lâm đi? Trước đó em nhiều lần mạo phạm anh Lâm, bây giờ đã biết sai chưa?", Bích Trân quay sang nói với An Viên.
An Viên cúi gằm mặt, có chút ngượng ngùng bước tới.
"Tôi... tôi xin lỗi, anh Lâm..."
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Tôi nghĩ các cô đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa, chắc chắn Nam Cung Mộng đã phái người để mắt tới các cô. Nếu các cô rời khỏi cửa thế gia Nam Cung, thì e là sẽ lập tức bị người của thế gia Nam Cung giết chết. Vì Lạc Linh Huyết, bọn họ không còn nể mặt nữa đâu".
"Tôi biết, nhưng nếu bây giờ chúng tôi không đi, thì phải chờ đến khi nào chứ?", Bích Trân nắm chặt bông hoa Tuyệt Mệnh.
Bây giờ cô ấy chỉ có một suy nghĩ là mang bông hoa này về Diệu Thủ Cốc.
"Có thể đưa tôi xem chút không?".
Lâm Chính nhìn bông hoa Tuyệt Mệnh yêu dị kia, không nhịn được nói.
"À được...", Bích Trân đưa cho Lâm Chính không chút do dự.
Lâm Chính cầm trong tay quan sát một chút, khẽ gật đầu: "Hoa Tuyệt Mệnh này... quả nhiên thần kỳ".
"Anh Lâm, anh biết y thuật sao?".
"Biết một chút".
"Hoa Tuyệt Mệnh này thuộc loại kì hoa dị thảo, chỉ có thể dùng bí pháp nuôi dưỡng ở nơi đặc biệt. Hiện giờ chỉ có vườn hoa phía sau thế gia Nam Cung mới trồng được loại hoa này. Nó có giá trị rất cao về y học, hơn nữa thành phần cũng rất phức tạp. Hiện giờ Diệu Thủ Cốc chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu ra thành phần của nó", Bích Trân thở dài nói.
"Vậy sao?".
Lâm Chính lại nhìn thêm mấy cái nữa, rồi trả lại, bình thản nói: "Tạm thời các cô đừng rời khỏi đây, cứ đi theo tôi, rồi tôi sẽ đưa các cô ra ngoài".
"Việc này... Anh Lâm, chúng tôi không muốn làm liên lụy đến anh...", Bích Trân nhỏ giọng nói.
"Tôi đã nói rồi, tôi có chút quen biết với Diệu Thủ lão nhân, lần này coi như tôi nể mặt bà ấy, tôi sẽ bảo vệ các cô chu toàn, nhưng hi vọng các cô đừng làm bừa, mà phải theo sát tôi, rõ chưa?", Lâm Chính nói.
Bích Trân do dự không quyết.
"Sư tỷ, nếu bọn họ đã là người của Đông Hoàng Giáo, thì chắc là thế gia Nam Cung sẽ không dám tùy tiện động đến bọn họ đâu, chúng ta cứ đi theo anh ta đi. Nếu chúng ta tùy tiện rời đi, nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, chúng ta chết cũng không sao, nhưng nếu không kịp đưa hoa Tuyệt Mệnh về Diệu Thủ Cốc, làm lỡ việc chữa bệnh của sư phụ, thì rắc rối to", An Viên ở bên cạnh vội khuyên nhủ.
Bích Trân nghe thấy thế thì thở dài: "Em nói cũng có lý... Nếu đã vậy thì được rồi... Đành phải làm phiền anh Lâm vậy".
Lúc đến hội trường, mấy người mới biết đại hội kén rể của thế gia Nam Cung hoành tráng đến mức nào.
Những người từ đại sảnh đến chỉ là một phần nhỏ, còn hội trường có tới mấy nghìn người.
Bọn họ đều là người đến từ các gia tộc, tông phái từ mọi nơi trên cả nước.
Mọi người ngồi túm năm tụm ba với nhau.
Trong mỗi đám người đều có một thanh niên, xoa tay hăm hở nhìn võ đài của đại hội.
Võ đài được trang trí rất rực rỡ vui vẻ, vải đỏ quấn xung quanh, hoa đỏ rắc đầy, bên cạnh khua chiêng gõ trống, cực kỳ giống cảnh tượng ném tú cầu trong phim.
Mà nhìn nó cũng chẳng khác gì.
Lâm Chính và Bích Trân tìm đại một chỗ ngồi xuống.
“Các cô có biết gì về Nạp Lan Thiên kia không?”, Lâm Chính tùy ý nhìn hàng ghế đầu gần võ đài, hỏi.
“Anh Lâm, anh không biết Nạp Lan Thiên sao?”, Bích Trân ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ từng nghe tên”.
“Cũng phải, người như Nạp Lan Thiên, nếu không có ý tiếp xúc thì quả thực không biết nhiều”.
“Anh ta có căn cơ gì?”, Lâm Chính hỏi.
Bích Trân chần chừ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Xếp thứ 10 bảng thiên kiêu”.
“Thứ 10?”.
Lưu Mã ở bên cạnh lập tức kêu lên thất thanh.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Thiên kiêu đứng thứ 10…
Tuy chỉ xếp thứ 10, nhưng thực lực của anh ta hơn xa các thiên kiêu sau tốp 10…
“Ngoài cái này ra thì tôi cũng không biết nhiều”, Bích Trân đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Riêng thông tin xếp thứ 10 bảng thiên kiêu… đã đủ chấn động rồi.
Xung quanh bỗng dưng trở nên im lặng lạ thường.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, đi theo Nam Cung Mộng lên võ đài.
Cô gái này chính là con gái cả của Nam Cung Mộng, Nam Cung Yên Nhu.
Tuy lúc này cô ta đội khăn trùm đầu đỏ, nhưng dung nhan tuyệt sắc như ẩn như hiện dưới lớp vải vẫn thu hút sự chú ý của vô số thanh niên tài tuấn đang có mặt.
Đương nhiên, cái bọn họ quan tâm nhất không phải là nhan sắc của cô ta, mà là thế lực sau lưng cô ta.
Lấy được cô ta chính là một bước lên trời!
Ánh mắt mọi người đều trở nên nóng rực.
Nam Cung Mộng kéo tay con gái, liếc mắt nhìn hội trường, mỉm cười rồi lớn tiếng nói: “Kính thưa quý vị, những lời thừa thãi tôi xin phép không nói nữa! Con gái của Nam Cung Mộng tôi chỉ gả cho cường giả! Những thanh niên tài tuấn đang có mặt, ai là cường giả thì xin mời lên võ đài!”.
Ông ta vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao.
Lưu Mã, Bích Trân, An Viên đều nhìn võ đài chằm chằm, muốn biết vị cường giả nào sẽ lên đầu tiên.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng dậy, đi về phía đó…