“Anh Lâm?”.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”.
Bích Trân và An Viên lập tức sửng sốt, vội vàng kêu lên.
“Giáo chủ!”.
Lưu Mã cũng tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức đứng dậy gọi.
Ông ta biết Lâm Chính muốn lên võ đài.
Nhưng không ngờ anh lại định lên đầu tiên…
Liệu có nóng lòng quá không vậy?
“Giáo chủ, để những người kia ra tay trước đi! Tôi thấy ngoài thiên kiêu Nạp Lan Thiên kia ra, thì ở đây còn có không ít người có thực lực rất đáng sợ. Cậu lên trước chỉ sợ sẽ bị thiệt”, Lưu Mã khuyên nhủ.
Nếu Nam Cung Mộng muốn chọn người có thể đánh tới cuối cùng làm chồng của Nam Cung Yên Nhu, thì người ra tay cuối cùng luôn là người có ưu thế nhất.
Những người có đầu óc lúc này đều sẽ chọn tọa sơn quan hổ đấu, chờ mọi người đánh đến mệt nhoài mới mò mặt ra nhặt thành quả.
Lưu Mã nghĩ như vậy.
Nhưng Lâm Chính lại nghĩ khác.
Anh lấy một tấm lệnh bài ra, đưa cho Lưu Mã.
“Đến lúc cần thì hành động!”.
Lưu Mã nhìn tấm lệnh bài trong tay, rùng mình một cái, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Giáo chủ, ý của cậu là…”
“Từ giờ phút này, chúng ta đã bắt đầu rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi xoay người đi về phía võ đài.
Ánh mắt Lưu Mã lóe lên một tia nặng nề, sau đó lấy điện thoại ra, bấm mấy cái.
“Lưu chấp sự!”.
Đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.
“Truyền lệnh giáo chủ, lập tức hành động!”.
“Tuân lệnh!”.
Hội trường xôn xao.
Nam Cung Mộng vừa dứt lời, rất nhiều thanh niên tài tuấn đều xoa tay hăm hở, rục rịch muốn hành động.
Nhưng bọn họ đang định xông lên thì lại bị các trưởng bối đi cùng ngăn lại.
Những người này đều có cùng một suy nghĩ, đó là bây giờ không thể lên võ đài, muốn lên thì cũng phải chờ hầu hết các cao thủ lên đã.
Những người tham gia đại hội kén rể đều có suy nghĩ này, thế nên không ai lên võ đài cả.
Trong vòng năm sáu phút sau khi Nam Cung Mộng dứt lời, vẫn không ai đứng dậy.
Điều này khiến người của thế gia Nam Cung cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Cậu chủ!”.
Một tùy tùng bên cạnh Nạp Lan Thiên nhỏ giọng gọi.
“Cứ bình tĩnh, không thấy mấy người kia cũng đến sao? Nếu bọn họ có hứng thú với thế gia Nam Cung, thì cứ cho bọn họ ra tay trước đi”, Nạp Lan Thiên bình thản nói.
“Vâng, cậu chủ”, gã tùy tùng gật đầu.
Nhưng người của thế gia Nam Cung thì đang sốt hết cả ruột.
Nam Cung Vân Thu nhìn chằm chằm Nạp Lan Thiên.
Trong lòng cô ta, thì Nạp Lan Thiên chính là anh rể lý tưởng nhất.
Đã đẹp trai tuấn tú thì chớ, lại còn nằm trong tốp 10 thiên kiêu thực lực hơn người.
Thân phận như vậy, thực lực như vậy, đúng là không chê được điểm nào. Hơn nữa thế gia Nạp Lan và thế gia Nam Cung cũng môn đăng hộ đối, ở đây còn ai có thể xuất sắc hơn anh ta chứ?
Nam Cung Vân Thu tìm mỏi mắt không thấy.
Thế nên sau khi đại hội bắt đầu, Nam Cung Vân Thu vẫn luôn mong ngóng Nạp Lan Thiên có thể ra tay ngay.
Cũng có không ít người của thế gia Nam Cung có suy nghĩ như vậy.
Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn bình chân như vại, bất động như núi, dường như không có vẻ gì là sốt ruột.
Điều này khiến Nam Cung Vân Thu không nhịn nổi nữa, liền đứng dậy, định qua đó khuyên Nạp Lan Thiên.
Nhưng đúng lúc này, hội trường đang xôn xao bỗng yên lặng hẳn đi.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía mé phải của võ đài.
Nam Cung Vân Thu cũng không khỏi nhìn về hướng đó.
Cô ta ngẩn người ra.
Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ đã gây sự ở đại sảnh trước đó, đang không nhanh không chậm rời khỏi chỗ ngồi, men theo bậc thang bên cạnh võ đài đi lên trên.
Đứng giữa võ đài.
Anh chắp hai tay sau lưng, trường bào hoa lệ khẽ bay theo gió, chiếc mặt nạ tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời, nhìn rất uy vũ.
Hội trường yên lặng bảy tám giây, sau đó lại vang lên tiếng xì xào.
“Đây là ai vậy?”.
“Chưa gặp bao giờ!”.
“Tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, lên đầu tiên? Anh ta tưởng anh ta đánh đấm giỏi lắm sao?”.
“Ngu xuẩn! Cứ xem anh ta biểu diễn đi!”.
Không ít người thầm cười trộm, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy khinh miệt.
“Ồ, là cậu Lâm sao?”.
Nam Cung Mộng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia khác thường, mỉm cười nói với mọi người ở bên dưới: “Xin hỏi có ai muốn lên thách đấu cậu Lâm không?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai ra mặt.
“Nếu không có ai chịu thách đấu cậu Lâm, thì theo quy tắc, con gái tôi sẽ được gả cho cậu Lâm”, Nam Cung Mộng thầm liếc mắt nhìn đám người Nạp Lan Thiên, rồi tuyên bố kết quả.
Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người không nhịn được, lớn tiếng kêu lên: “Khoan đã!”.
Vù vù vù.
Những tiếng phá không vang lên, sau đó một người đàn ông vóc dáng cao gầy, cằm lún phún râu nhảy lên võ đài, đứng trước mặt Lâm Chính, bày ra tư thế, lạnh lùng nói: “Tôi là Mao Song Ưng của thành phố Tây Sơ! Tôi còn chưa ra tay, sao có thể để cô Yên Nhu gả cho người này chứ? Gia chủ Nam Cung! Hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy cô Yên Nhu, kẻ nào dám ngăn cản tôi, tôi sẽ xử lý kẻ đó!”.
“Hay!”.
Một đám người ở bên dưới lập tức đứng lên vỗ tay khen hay.
Bọn họ đều là người của Mao Song Ưng thành phố Tây Sơ.
Nam Cung Mộng cũng gật gù, mỉm cười nói: “Nếu đã vậy thì Mao Song Ưng, cậu Lâm, hai cậu có thể đánh rồi! Thách đấu võ đài xin dừng lại tại đây!”.
Nói xong liền đi sang một bên.
Mao Song Ưng không vội ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Oắt con, mày không phải là đối thủ của tao đâu! Ngoan ngoãn cút khỏi võ đài này, thì mày có thể bớt nếm mùi đau khổ!”.
“Anh có thể xuống không?”, Lâm Chính nhìn hắn hỏi.
“Mẹ kiếp, mày không nghe thấy tao nói gì sao? Ông đây muốn mày xuống!”, Mao Song Ưng tức giận quát, hình như cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, liền sải bước xông tới, nện một quyền vào mặt Lâm Chính.
Hắn vừa giơ cánh tay lên, bóng dáng Lâm Chính bỗng nhoáng lên, cánh tay giơ lên nhanh như chớp, bàn tay bóp cổ Mao Song Ưng một cách chuẩn xác.
Pặp!
“Hự…”
Mao Song Ưng không thở nổi.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Lâm Chính đã lại dùng sức, ném mạnh hắn xuống mặt đất bên ngoài võ đài.
Vèo!
Cơ thể Mao Song Ưng lập tức bay đi như một viên đạn, nặng nề ngã xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, rồi nằm gục một chỗ, không còn động tĩnh gì, chẳng khác nào một con chó chết.
“Cái gì?”.
Cả hội trường há hốc miệng.
Đám người thân bạn bè của Mao Song Ưng cũng trố mắt ra.
Một chiêu đã đánh bại Mao Song Ưng?
Không ít người vội quay sang nhìn Lâm Chính.
Sắc mặt Nam Cung Mộng không có gì thay đổi.
Nam Cung Yên Nhu lặng lẽ nhìn Lâm Chính.
Trước đó cô ta không có hứng thú gì với người này, tuy anh đeo mặt nạ, nhưng cô ta nhìn ra được anh còn rất trẻ.
Người còn trẻ như vậy thì chắc chắn thực lực cũng không thể cao được, trừ khi anh cũng là thiên tài yêu nghiệt như Nạp Lan Thiên.
Nhưng thiên tài như vậy, nghìn năm khó gặp được một người.
Loại người ngu ngốc lên võ đài đầu tiên như vậy, sớm muộn cũng bị đá xuống.