TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1250: VÔ ĐỊCH

Tam lệnh thiên kiêu?

Vẻ mặt Sâm Lang nghiêm túc hẳn lên.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng lại phát hiện khí thế của anh dần thay đổi.

Lúc này, Sâm Lang cảm giác như người mà mình đối mặt không còn là kẻ vô danh giấu đầu lòi đuôi, mà là một con mãnh hổ, một con rồng bay lượn trên không.

Nhưng hắn không sợ.

Bởi vì hắn từng đối mặt với vô số kẻ địch mạnh.

Huống hồ, mục đích của hắn hôm nay là Nạp Lan Thiên!

Hắn muốn đứng ở vị trí hạng 10 bảng thiên kiêu.

Hắn muốn đánh bại thiên tài tuyệt thế mà vô số người nghe tên đã sợ.

Nạp Lan Thiên hắn còn không sợ, sao lại sợ người trước mặt?

“Xem ra tôi đã nhìn lầm, hóa ra cậu cũng là thiên kiêu, hơn nữa còn là tam lệnh thiên kiêu!”.

Sâm Lang liếc nhìn mấy chiếc lệnh bài bên cạnh Lâm Chính, nhìn con số trên đó, hừ lạnh: “Chỉ là những Thiên Kiêu Lệnh này xếp hạng hơi thấp. Thiên Kiêu Lệnh xếp hạng 20 cậu cũng có? Ba lệnh bài của cậu có thể chống đỡ được một tấm của tôi không?”.

“Hình như không chống đỡ được”, Lâm Chính nói.

“Cậu biết mình thì tốt, nhưng ba chiếc Thiên Kiêu Lệnh này tôi sẽ thu nhận hết. Đợi tôi làm nóng người với cậu trước rồi chiến đấu với Nạp Lan Thiên, lấy Thiên Kiêu Lệnh xếp thứ 10!”.

Sâm Lang quát khẽ, mắt lộ ra sát ý, hai tay dùng sức, bỗng nhiên giậm chân, lao về phía Lâm Chính như linh dương.

“Chết đi!”.

Hắn quát lên một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Bàn tay giống như móng vuốt sắc bén từ xa vồ tới.

Phù!

Một thứ giống như sóng khí bay ra từ ngón tay hắn!

Luồng sóng khí đó giống như lưỡi dao, chém mạnh về phía Lâm Chính.

“Không hổ danh là Sâm Lang, vừa ra tay đã là sát chiêu!”.

“Nhìn chiêu thức của hắn rõ ràng là định xé xác người kia ra!”.

“Sâm Lang vốn đã tàn ác, giết người không chớp mắt, người so chiêu với hắn không chết cũng tàn phế. Tên nhóc đó chắc là sẽ xui xẻo!”.

“Cũng không biết cậu ta có thể đấu với Sâm Lang mấy chiêu”.

Người bên dưới xôn xao.

Nhưng giây sau, một động tác của Lâm Chính đột nhiên khiến tất cả mọi người dừng thảo luận.

Lâm Chính đột nhiên bước tới, xông thẳng về phía trước.

Anh đâm thẳng về phía lưỡi đao khí đó, không tránh không né, không hề sợ hãi!

“Cái gì?”.

Ai cũng kinh ngạc.

Người này điên rồi sao?

Định dùng thân xác đỡ lưỡi đao khí?

Sâm Lang cũng giật mình tim đánh bộp.

Cảnh tượng ngay sau đó lại đánh vào đại não của tất cả mọi người, lật đổ mọi thường thức của bọn họ.

Rầm!

Lưỡi đao khí đó va chạm với cơ thể Lâm Chính, giống như thủy tinh đập vào tấm thép, bỗng nhiên tan rã, nổ tung tại chỗ.

Lâm Chính xông thẳng về phía trước, không gì cản nổi, cơ thể giống như kim cương bất hủ, tiếp cận Sâm Lang nhanh chóng. Hai chân Sâm Lang còn chưa đáp đất đã bị Lâm Chính bóp cổ bằng một tay, sau đó anh vung tay, nện Sâm Lang xuống đất thật mạnh.

Ầm!

Đầu Sâm Lang đập mạnh xuống võ đài.

Cả võ đài rung chuyển, bề mặt xuất hiện vết nứt.

Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, Lâm Chính lại tóm lấy Sâm Lang, đập mạnh lên võ đài.

Cứ vậy lặp lại khoảng mười lần.

Rầm! Rầm!

Võ đài giống như bị động đất cấp mười hai, rung chuyển điên cuồng, vết nứt trên bề mặt dày đặc như mạng nhện.

Nam Cung Yên Nhu đứng ở phía sau suýt chút nữa đứng không vững, may là có hai người hầu gái tiến lên đỡ.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại.

Anh quăng Sâm Lang đang chảy máu đầy đầu, thần trí mơ hồ sang một bên.

Phụt…

Sâm Lang đập xuống nền đất, lăn mấy vòng, người gần như không còn tri giác, ngã trên đất giống như đống thịt vụn.

Dưới đài một mảnh yên tĩnh.

Sâm Lang lại bị đánh bại như vậy!

Bại một cách thê thảm!

Bại một cách không còn gì nghi ngờ!

Cứ như một con chó, bị Lâm Chính đè xuống đánh.

Mọi người từng nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không ai ngờ kết quả lại như vậy!

Nam Cung Vân Thu ngã ngồi trên đất, gương mặt kinh hãi.

Bích Trân và An Viên không còn suy nghĩ được gì.

Người xem ở hiện trường đều dừng hô hấp, ngây ngốc nhìn.

Nạp Lan Thiên siết chặt tay vịn ghế ngồi, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Tôi đã nói mà!”, Phó Vô Diệp cười gượng.

“Đó… Đó là thiên kiêu đấy! Đó là thiên kiêu xếp hạng thứ 14…”, người bên cạnh kinh hãi thốt lên.

“Có thể giải quyết thiên kiêu xếp hạng thứ 14 một cách dễ dàng như vậy… thực lực của người này… rốt cuộc đã đến trình độ nào?”.

“Cậu ta là quái vật phải không?”.

Không ai biết, cũng không ai có thể giải đáp.

Nam Cung Mộng nhìn Lâm Chính trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, nói với quản gia ở bên cạnh vài câu, quản gia gật đầu, lập tức lui xuống.

Lâm Chính nhặt ba tấm lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó sải bước, đi về phía lệnh bài của Sâm Lang ở dưới đất.

“Trận chiến thiên kiêu, tôi đã thắng! Lệnh bài này thuộc về tôi!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó nhặt lên.

“Chết đi!”.

Lúc này, Sâm Lang nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cả người dường như phát điên, lập tức rút đao ở thắt lưng ra, siết chặt bằng hai tay chém về phía Lâm Chính.

“Cái gì?”.

“Anh Lâm, cẩn thận!”.

Bích Trân và An Viên ở bên dưới sợ đến mức hét lên khẩn thiết.

Tất cả mọi người đều ồ lên.

Sâm Lang lại đánh lén!

Ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên đánh lén thì không ai có thể tránh được!

“Cậu ta sắp chết rồi!”, có người hét lên.

“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Ha ha ha!”, Nam Cung Vân Thu hoàn hồn lại, mừng rỡ hét lớn.

Nhưng cô ta chưa vui được bao lâu.

Lưỡi đao nặng nề chém xuống cổ Lâm Chính, nhưng lại giống như chém vào tấm sắt, phát ra tiếng vang to rõ.

Keng!

Âm thanh này giống như búa lớn đánh mạnh vào tim mỗi người…

Sâm Lang như bị sét đánh.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Vân Thu trở nên cứng đờ trong nháy mắt…


Đọc truyện chữ Full