TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1251: CÁC VỊ NGHĨ MÌNH LÀ AI?

Cả hiện trường chìm vào im lặng. Cảm giác như một chiếc châm bạc rơi xuống thôi cũng có thể phát ra tiếng kêu kinh người.

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Nói một cách chính xác thì họ nhìn vào vết thương ở cổ anh.

Với độ sắc bén của con dao thì việc cắt đứt cổ một người bình thường có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng cổ của Lâm Chính không hề hấn gì.

Con dao không thể chặt được cổ anh, thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào. Giống như cổ của anh được luyện từ sắt thép vậy.

Rất nhiều người tưởng mình hoa mắt. Họ dụi mắt liên tục như gặp phải ảo giác. Thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

“Sao có thể chứ? Rốt cuộc cậu là ai?”, Sâm Lang hoảng sợ, vội vàng lùi về sau. Miệng hắn run rẩy, đồng tử rụt lại, cảm tưởng thần kinh đã không còn được bình thường nữa.

“Nếu mà anh cứ nằm giả chết thì có khi còn giữ được mạng. Thế nhưng anh làm thế này rồi thì đừng trách tôi nhé”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn Sâm Lang và nói.

Sâm Lang run bắn lên giống như bị điện giật. Hắn bừng tỉnh, vội buông tay ra, quay đầu bỏ chạy.

Phải chạy thôi! Hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Lâm Chính. Không chỉ có hắn mà tất cả những người có mặt ở đây đều vậy.

Người đàn ông đeo mặt nạ này quá mạnh! Mạnh tới mức vô lý! Sâm Lang đánh lén thất bại nên phải bỏ chạy. Còn không chạy thì sẽ mất mạng ngay tắp lự.

Vụt! Sâm Lang dùng chút sức tàn cuối cùng lăn xuống võ đài. Hắn lao ra ngoài như một kẻ điên và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thế gia Nam Cung.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra! Mau tránh ra!”, hắn gầm lên không khác gì con bò dại, cứ thế lao vào đám đông.

Cả đám người nhốn nháo. Tiếng kêu hét vang lên không ngớt.

“Nhát chết!”, Nạp Lan Thiên nói giọng khàn khàn. Những người khác không dám lên tiếng. Tình huống này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Không ai ngờ, Sâm Lang không chỉ thất bại mà còn bị đánh bại thê thảm tới mức phải bỏ chạy.

Thế nhưng…hắn có thực sự chạy thoát được không?

Khi Sâm Lang sắp thoát khỏi đám đông thì Lâm Chính từ trên võ đài nhảy xuống. Sâm Lang bị thương nặng, tốc độ chạy cực chậm nên trong nháy mắt đã bị Lâm Chính đuổi kịp.

“Hả?”, hắn khựng người.

Lâm Chính đưa tay ra chộp cổ hắn và xách hắn quay trở lại võ đài. Anh chỉ dùng một tay để nhấc hắn lên.

“Buông tôi ra! Buông…tôi ra!”

Sâm Lang giãy giụa, lúc này giọng hắn đã yếu đi rất nhiều. Lâm Chính càng siết mạnh cổ hắn hơn. Cổ của hắn biến dạng, cả người giãy giụa, miệng phát không ra tiếng.

Đám người phía dưới sững sờ. Kết quả thắng thua của màn cá cược này đã quá rõ ràng.

“Cậu Lâm! Người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Anh ta đã nhận thua rồi. Hà tất phải làm thế?”, lúc này, một gia chủ không nhịn được nữa bèn đứng dậy khuyên can.

“Đúng vậy cậu Lâm. Anh ta đã bỏ chạy rồi, tức là đã nhận thua. Cậu đã giành chiến thắng, tha cho anh ta đi. Làm người tốt, hà tất phải làm bản thân mất vui như thế”, Phó Vô Diệp cũng nói.

“Đúng vậy cậu Lâm, tha cho anh ta đi”.

“Chỉ là một đại hội kén rể thôi mà, hà tất phải làm vậy?”

“Nếu thành công thì hôm nay là ngày đại hỉ, thấy máu sẽ không may mắn đâu”.

Đám đông đồng loạt đứng dậy, khổ sở can ngăn. Thế nhưng lời nói của họ chẳng thể khiến Lâm Chính dao động.

“Mọi người lầm rồi hả? Màn đấu quyết giữa tôi và người này không phải là đấu kén rể mà là trận đấu thiên kiêu! Nếu đã là trận đấu thiên kiêu thì đương nhiên một sống một còn. Với tình huống này, sao tôi có thể bỏ qua cho anh ta được”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Đám đông cảm thấy mất tự nhiên: “Nói vậy thì cậu Lâm không định nể mặt chúng tôi?”

Người gia chủ trước đó chau mày, đanh giọng.

“Nể mặt các người?”

Lâm Chính nhìn ông ta: “Ông khuyên tôi tha cho anh ta, chẳng qua là muốn lôi kéo Sâm Lang mà thôi. Dù sao anh ta cũng là một cao thủ, chẳng lẽ tôi lại không nhận ra? Có điều, tôi muốn hỏi các vị, các vị nghĩ mình là ai? Đáng để tôi nể mặt không?”

“Cậu nói gì?"

“Cậu…quá đáng rồi đấy!”

“Cậu thật sự cho rằng mình vô địch à?”

“Đố khốn nạn!”, toàn bộ gia chủ, chưởng môn đều tức giận đập bàn và gào thét. Lần này đến lượt Nam Cung Mộng không chịu được nữa. Ông ta nói bằng giọng điệu cảnh cáo: “Cậu Lâm, bọn họ đều là khách của tôi. Cậu cũng vậy. Tôi không hi vọng giữa mọi người lại xảy ra hiểu lầm gì. Như vậy tôi cũng rất khó xử. Hi vọng cậu có thể hiểu được”.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì…

Rắc! Một âm thanh quỷ dị vang lên.

Cả hiện trường lại trở nên im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào tay của Lâm Chính. Họ thấy Sâm Lang hai tay buông thõng, cổ ngoẹo qua một bên, mất đi ý thức.

Lâm Chính buông tay.

Rầm! Sâm Lang ngã ra đất. Chết cứng cựa.

Vô số người nín thở. Sâm Lang – thiên kiêu xếp vị trí 14 đã chết bởi một người thanh niên như vậy đấy.

Tất cả đều á khẩu. Đám gia chủ, chưởng môn cũng không nói nên lời. Họ trố tròn mắt nhìn anh. Ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Lâm Chính bước tới, nhặt tấm lệnh bài lên. Anh cất tấm lệnh bài đi, nhìn về phía trước và điềm đạm nói: “Còn ai muốn lên võ đài nữa không?”

Lần này, không một ai dám ho he nữa. Đám thiên kiêu anh kiệt đều cúi đầu. Những cao thủ hàng đầu như Phó Vô Diệp cũng nhìn nhau và im re. Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Và rồi, tất cả từ từ tập trung vào một người khác. Lâm Chính cũng nhìn người này.

Đó chính là Nạp Lan Thiên!

“Tới lượt anh rồi”, Lâm Chính nói.

Nạp Lan Thiên gõ tay xuống thanh vịn với vẻ điềm đạm.

“Cậu Thiên!”

“Cậu Nạp Lan!”

“Trông cậy cả vào cậu rồi”, đám đông nhìn anh ta bằng ánh mắt trông mong.

“Anh rể, anh nhất định phải đánh bại tên khốn đó. Nếu không…chị sẽ bị gả cho anh ta mất”, Nam Cung Vân Thu lao lên, kéo tay Nạp Lan Thiên với tâm trạng vô cùng kích động.

Nạp Lan Thiên liếc nhìn Nam Cung Mộng, thấy sắc mặt của ông ta vô cùng điềm nhiên thì anh ta khẽ chau mày.

“Đúng là lão hồ ly! Nếu tôi thắng thì thế gia Nam Cung sẽ kết thông gia với thế gia Nạp Lan. Nếu tôi thua, thế gia Nam Cung sẽ liên minh với Đông Hoàng Giáo. Dù có thể nào thì Nam Cung cũng không hề bị thiệt. Lão hồ ly này đúng là ghê gớm”, Nạp Lan Thiên lầm bầm. Sau đó anh ta đứng dậy, bước lên võ đài.

Mọi người đều tập trung vào anh ta. Tầm hơn chục giây sau, Nạp Lan Thiên đã đứng trước mặt Lâm Chính.

Hiện trường sục sôi.


Đọc truyện chữ Full