“Chuyện gì vậy?”.
“Cháy ở đâu rồi?”.
Đám đông còn đang ngây ngốc hoàn hồn lại, lớn tiếng hô lên.
“Gia chủ, hình như là lễ đường kết hôn bị cháy rồi!”.
Người bên cạnh vội vàng kêu lên.
“Cái gì?”.
Nam Cung Mộng đứng bật dậy, mặt lộ vẻ tức giận, lớn tiếng quát: “Mau, phái người đi chữa lửa!”.
“Vâng!”.
Người của thế gia Nam Cung đồng loạt chạy tới phía lễ đường.
Cùng lúc đó, hai bóng người mặt đầy bụi bặm chạy ra từ trong đó.
Đó là Bích Trân và An Viên.
“Sư muội, mau đi đưa anh Lâm rời khỏi đây!”.
Bích Trân vừa ho vừa nói.
Hai cô gái bị khói hun đến mức chảy đầy nước mắt.
Hiện trường trở nên xáo trộn, cực kỳ hỗn loạn.
Nạp Lan Thiên nhíu mày, nhìn sang hiện trường hôn lễ, sau đó lại nhìn về phía bụi bặm rơi xuống.
Đợi bụi bặm tan đi mới nhìn thấy bóng dáng Lâm Chính nằm trong phế tích.
“Ồ?”.
Nạp Lan Thiên hơi bất ngờ.
Anh ta biết đòn tấn công vừa rồi của mình có uy lực thế nào. Tùy tiện đổi lại là thiên kiêu đứng sau top 10 thân thể cũng sẽ không còn nguyên vẹn, chết không toàn thây, vậy mà Lâm Chính lại hoàn hảo không hề gì.
Nhưng không sao, anh ta tin rằng dù người này không bị thương ngoài da thịt thì lục phủ ngũ tạng, thậm chí xương cốt chắc chắn cũng đã nát bấy!
Dù sao đây cũng là xảo kình của thế gia Nạp Lan, là sức mạnh có thể xuyên qua da thịt đánh thẳng vào nội tạng xương cốt!
Là sức mạnh mà bất kỳ ai trên thế giới này cũng không thể nắm bắt!
Giết một kẻ vô danh tiểu tốt lai lịch bất minh đúng là quá dễ dàng.
“Anh Lâm!”.
Bích Trân và An Viên chạy tới, Bích Trân gào lên thảm thiết, nhoài người đến bên cạnh Lâm Chính, lay Lâm Chính đậy. Nhưng mí mắt Lâm Chính không động đậy, không rõ sống chết.
“Sư tỷ đứng sốt ruột, để em xem xem!”.
An Viên vội đưa tay ra, bắt mạch kiểm tra Lâm Chính.
Nhưng chốc lát sau, An Viên tái mặt.
“Sư muội, anh Lâm sao rồi?”, Bích Trân vội hỏi.
An Viên ngơ ngác nhìn cô ta, sau đó khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, anh Lâm… anh ấy chết rồi…”.
“Cái gì?”.
Bích Trân mở to mắt kinh hãi.
Người xung quanh nghe vậy thì cười lớn.
“Ha ha ha ha, thằng nhóc ngông cuồng này rốt cuộc cũng chết rồi!”.
“Xí! Thằng chó đẻ, chết không hết tội, còn dám đối đầu với cậu chủ Nạp Lan? Cũng không tự soi lại mình đi!”.
“Đúng vậy! Thằng vô dụng vô năng! Chết là đáng đời!”.
Bọn họ chửi mắng.
Nam Cung Vân Thu thì liên tục vỗ tay, cười lớn: “Chết được lắm! Chết được lắm! Ha ha ha ha…”.
“Ngay cả người của Diệu Thủ Cốc cũng nói là đã chết, xem ra là chết thật rồi… Đáng tiếc”.
Phó Vô Diệp đầy vẻ nuối tiếc.
Theo anh ta thấy, dù thành tựu của người này không bằng Nạp Lan Thiên thì cũng không kém hơn bao nhiêu. Nếu chịu ẩn nhẫn, có thời gian trưởng thành hơn thì chắc chắn sẽ là nhân vật nổi danh một phương.
“Thú vị”.
Nạp Lan Thiên lắc đầu, quay người đi về phía Nam Cung Yên Nhu.
“Cô Yên Nhu, đi thôi, bái đường!”.
“Cháy rồi”.
Nam Cung Yên Nhu lạnh nhạt nói.
Từ đầu tới cuối cô ta vẫn luôn có bộ dạng thờ ơ tĩnh lặng.
“Lửa sẽ được dập nhanh thôi. Hôm nay anh và em kết hôn là chuyện mà bố mẹ em và thế gia Nạp Lan anh đều mong đợi, đừng để người nhà chúng ta thất vọng. Huống hồ, em có thể gả cho Nạp Lan Thiên này cũng là phúc phận của em, chẳng lẽ em không muốn làm người phụ nữ của anh?”, Nạp Lan Thiên lạnh nhạt nói, nhìn Nam Cung Yên Nhu với ánh mắt vô cùng ngạo nghễ.
Một đứa con cưng của trời như anh ta phớt lờ tất cả cũng là chuyện bình thường.
Nam Cung Yên Nhu không nói lời nào.
Nhưng ngay lúc đó.
“Hả?”.
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Người xung quanh nhìn về phía phát ra tiếng, lúc này mới phát hiện người lên tiếng là An Viên…
“Sư muội, sao vậy?”.
Bích Trân lau nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm đã chết, chúng ta không thể ở lại đây nữa, phải mau chóng rời khỏi đây!”.
“Không phải… sư tỷ, anh ấy… anh ấy đột nhiên có mạch lại rồi!”, An Viên lắp bắp, vẻ mặt bàng hoàng.
“Cái gì? Lại… Lại có mạch rồi?”.
Bích Trân ngạc nhiên.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”.
Lúc này, tiếng ho kịch liệt vang lên.
Ngay sau đó Lâm Chính đang nằm dưới đất đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy lần nữa.
“Wow!”.
Xung quanh ồ lên.
Nam Cung Vân Thu trợn tròn mắt.
Phó Vô Diệp mở to hai mắt, há hốc miệng.
“Xác chết sống dậy?”.
Nam Cung Mạc Phi đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn lại.
Lúc này, ngay cả Nạp Lan Thiên cũng không tin nổi, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Sau khi đứng dậy, Lâm Chính lắc đầu, vừa phủi bụi trên người vừa lẩm bẩm: “Đây là xảo kình sao? Quả nhiên tuyệt diệu… Quả nhiên tuyệt diệu…”.
“Sao có thể như thế?”.
Nạp Lan Thiên nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: “Anh vẫn chưa chết? Rõ ràng anh đã trúng Cửu Huyền Xảo Kình Lực của tôi, người bình thường mà nói thì sẽ không còn toàn thây, vì sao anh còn có thể đứng dậy?”.
“Có lẽ là vì xảo kình của anh quả thật chẳng ra làm sao”.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình tĩnh nói.
Mọi người nghe vậy đều hít ngược một hơi.
Dám nói lời như vậy với tuyệt thế thiên kiêu Nạp Lan Thiên… trên đời này e rằng cũng chỉ có mỗi Lâm Chính…
Sắc mặt của Nạp Lan Thiên vô cùng mất tự nhiên, nhìn chằm chằm Lâm Chính không dời mắt.
Giờ phút này, anh ta mới ý thức được điều không đúng.
Vẻ mặt Nạp Lan Thiên đột nhiên thay đổi, giống như nghĩ tới điều gì, nghiêm túc hỏi: “Anh đánh nhau với tôi đến nay mà thân xác không hề tổn thương. Thân xác của anh vô cùng đặc biệt. Trên đời này ngoại trừ thân xác chí tôn thì không còn thân xác nào có thể chống đỡ được xảo kình của tôi. Chẳng lẽ… anh đã tu luyện được thân xác cấp bậc chí tôn?”.
“Thân xác cấp bậc chí tôn? Tôi không rõ, không biết thân xác cấp bậc chí tôn và tiên thiên cương khu cái nào mạnh hơn?”, Lâm Chính hỏi.
“Tiên thiên cương khu?”.
Cả người Nạp Lan Thiên vô thức lùi về sau một bước, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.