TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1257: BỎ QUA CÔNG KÍCH

Người thường không biết tiên thiên cương khu là khái niệm gì, nhưng Nạp Lan Thiên thì biết.

Dù sao Xảo Kình Thuật của nhà Nạp Lan khó đối phó với loại thân xác mạnh mẽ này nhất.

Nhưng tu luyện thành tiên thiên cương khu không biết khó khăn đến mức nào, có vài cao thủ chuyên tu thân xác có dốc cả đời cũng chưa chắc có thể luyện được thân thể mạnh như vậy.

Nhưng trước mặt là một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi… vì sao lại có tiên thiên cương khu?

“Không thể nào… tuyệt đối không thể nào! Nếu không phải chí tôn võ thuật thì không thể luyện được tiên thiên cương khu! Anh có thực lực gì tôi vẫn có thể nhìn ra được! Anh không thể nào có tiên thiên cương khu!”, Nạp Lan Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.

Dù là lý trí hay cảm xúc đều khiến anh ta không chấp nhận nổi.

Nhưng nếu như người này không phải tiên thiên cương khu thì sao xảo kình của mình không có tác dụng gì với anh ta?

Nạp Lan Thiên dang hai tay ra, bày tư thế lần nữa, chuẩn bị tấn công Lâm Chính.

Anh ta muốn thử lại xem!

Người của thế gia Nam Cung cũng xem như nhanh nhẹn, thế lửa ở hiện trường hôn lễ nhanh chóng được khống chế, hiện trường náo loạn cũng được ổn định.

Nam Cung Mộng tức giận quay trở lại.

Mọi người đều dồn sự chú ý lên người Lâm Chính.

Thấy Lâm Chính vẫn có thể đứng dậy, bọn họ đều không khỏi chấn động, vẻ mặt khó tin.

“Tên đó sao còn chưa chết?”.

“Người của Diệu Thủ Cốc không phải đã nói anh ta không còn mạch nữa sao?”.

“Chuyện này là sao? Chẳng lẽ tên nhóc này sống dậy?”.

Một người của thế gia Nam Cung chợt chỉ vào hai cô gái bên cạnh Lâm Chính la lớn: “Gia chủ! Chính hai người họ phóng hỏa!”.

Tất cả ánh mắt đều hội tụ trên người Bích Trân và An Viên.

“Ồ?”.

Nam Cung Mộng lạnh lùng nhìn hai cô gái, hạ thấp giọng, hỏi: “Thế gia Nam Cung chúng tôi có chỗ nào đắc tội với Diệu Thủ Cốc sao? Hai vị cớ gì lại làm vậy?”.

“Chuyện này…”, Bích Trân không biết nên trả lời thế nào.

“Anh Lâm, chúng ta đi mau, không thể ở lại đây nữa!”, An Viên nhỏ giọng nói.

“Sao phải đi? Thứ tôi cần vẫn chưa lấy được mà”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Anh Lâm, anh còn không đi, e rằng sẽ bị Nạp Lan Thiên đánh chết! Mau đi thôi! Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa?”, Bích Trân sốt ruột gần như sắp khóc.

Lâm Chính hơi hoang mang, lập tức hiểu ra vì sao hai cô gái lại phóng hỏa. Bọn họ muốn gây hỗn loạn để đưa Lâm Chính chạy khỏi đây.

Nhưng thế lửa không lớn, cộng thêm người của thế gia Nam Cung đã có phương pháp ứng phó từ trước, dựa vào điều này sao có thể di chuyển lực chú ý của bọn họ?

“Cậu Lâm, không phải tôi không nể mặt cậu, mà thật sự là hai người này quá vô pháp vô thiên, dám phóng hỏa ở nhà Nam Cung chúng tôi! Hôm nay, cho dù Diệu Thủ lão nhân ở đây cũng phải cho tôi một lời giải thích!”, Nam Cung Mộng phất tay: “Người đâu, bắt lấy hai người họ cho tôi!”.

Nam Cung Mộng đang rầu vì không tìm được cớ để lấy Lạc Linh Huyết của hai người này, giờ lại xảy ra chuyện này, đương nhiên ông ta không có gì phải kiêng dè.

“Vâng, gia chủ!”.

Người của thế gia Nam Cung lập tức tiến lên.

Thế gia Nam Cung mạnh hơn Diệu Thủ Cốc không biết bao nhiêu lần, đương nhiên Nam Cung Mộng không sợ đắc tội với Diệu Thủ lão nhân.

Nhưng khi người của nhà Nam Cung vừa mới đến gần hai cô gái.

Vù vù!

Lâm Chính phất tay, mấy người đó bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất.

“Ái ôi!”.

Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt.

Bọn họ đều biến sắc, vô cùng tức giận.

“Họ Lâm kia, anh làm gì vậy?”, Nam Cung Vân Thu lập tức quát lên.

“Khốn nạn! Mày muốn đối đầu với bọn tao à?”, Nam Cung Mạc Phi đứng dậy, quát giận: “Người đâu, bắt lấy ba người kia cho tôi! Nếu dám phản kháng, đánh gãy tay chân!”.

“Vâng!”.

Cao thủ của thế gia Nam Cung ở xung quanh đều không kiên nhẫn được nữa.

Lâm Chính nghiêm nghị, không hề sợ hãi.

Đúng lúc đó, Nạp Lan Thiên lên tiếng.

“Gia chủ Nam Cung, vì sao lại phá hoại trận quyết đấu giữa tôi và anh ta?”.

Nam Cung Mộng nhíu mày: “Cậu Nạp Lan?”.

“Bảo người của ông lui xuống đi, dù có chuyện gì cũng đợi chúng tôi đánh xong hãy nói!”, Nạp Lan Thiên không bộc lộ cảm xúc, nói.

“Anh Nạp Lan, bọn họ ngang nhiên khiêu khích thế gia Nam Cung, chúng tôi há lại khoan nhượng?”, Nam Cung Mạc Phi hạ giọng nói.

Nạp Lan Thiên nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Sao? Các người muốn phá hoại trận chiến thiên kiêu?”.

Dứt lời, bọn họ đều kinh ngạc.

Trận chiến thiên kiêu vô cùng thần thánh, không ai có thể can thiệp! Nếu không, sẽ bị toàn bộ người của giới võ thuật khiển trách và chỉ trích, quan trọng là sẽ làm sự tồn tại ở bên đó nổi giận.

Thế gia Nam Cung không có gan to đến mức đó.

Người của thế gia Nam Cung bắt đầu do dự.

Nam Cung Mộng suy nghĩ một lúc, phất tay: “Các người lui xuống trước, đợi cậu Nạp Lan quyết đấu với cậu Lâm này xong hãy bắt người!”.

“Vâng, gia chủ”.

Bọn họ gật đầu.

Nam Cung Mộng không sốt ruột.

Nếu Nạp Lan Thiên giải quyết Lâm Chính, ông ta lại nhẹ gánh. Nếu Nạp Lan Thiên thua, Lâm Chính chắc chắn cũng sẽ kiệt sức, ông ta bắt người càng không tốn công sức.

Thế nào cũng có lợi, ông ta quả thật không gấp gáp.

“Mau kết thúc thôi!”, Nạp Lan Thiên nhìn sang Lâm Chính, nói.

“Ừ”.

Lâm Chính gật đầu, ra hiệu Bích Trân và An Viên ở bên cạnh tránh xa một chút.

Hai cô gái rất băn khoăn, nhưng cuối cùng vẫn lùi ra sau.

Nhưng khi hai cô gái vừa lùi ra…

Vù!

Nạp Lan Thiên lại biến mất.

“Cẩn thận!”.

Bích Trân la lên thất thanh.

Lâm Chính đột nhiên quay đầu, nhìn thấy chưởng tay của Nạp Lan Thiên đã đánh tới.

Sát cơ lan tràn!

Lần này, hai bàn tay anh ta lại có một luồng khí ý kỳ diệu đặc biệt vây xung quanh, vô cùng ảo diệu. Lúc anh ta đánh tới, sức mạnh trên đó giống như sóng to gió lớn ập tới.

Nạp Lan Thiên dốc hết toàn lực, tấn công về phía Lâm Chính như phát điên, không để lại bất cứ đường lui nào.

Anh ta không tin người ở cùng độ tuổi với mình lại thật sự có thể tu luyện được tiên thiên cương khu!

Là giả thôi!

Chắc chắn là giả!

Nạp Lan Thiên gầm lên khe khẽ, chưởng ảnh xao động.

Thế tấn công vô cùng đáng sợ, dường như sắp hủy diệt mọi thứ.

Ầm! Ầm!

Chuỗi tiếng động dày đặc như mưa rơi vang lên.

Sau đó, những sóng sức mạnh kỳ diệu nổ ra từ trên người Lâm Chính.

Người xung quanh đều bị sóng sức mạnh đó đánh lùi, không dám đến gần.

Bọn họ cảm nhận lực xung kích từ sóng sức mạnh đó, ai nấy đều kinh hãi, da đầu tê rần.

Chỉ riêng sóng sức mạnh lan ra đã mạnh như vậy, sức mạnh mà Lâm Chính phải chịu… còn đáng sợ đến mức nào?

Bọn họ mở to mắt nhìn Lâm Chính.

Nhưng dần dần ai nấy đều há hốc miệng, mắt cũng trợn tròn.

Một hình ảnh đáng sợ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Dù Nạp Lan Thiên có tấn công Lâm Chính thế nào, Lâm Chính vẫn không động đậy, cơ thể không lay chuyển, như không có chuyện gì.

Tất cả đòn tấn công của Nạp Lan Thiên đều bị Lâm Chính bỏ qua.

Nạp Lan Thiên cũng hết sức kinh ngạc.

Cảnh tượng này thật đáng sợ!

Nhưng anh ta không từ bỏ, tiếp tục tấn công như điên, dường như muốn đánh ra được một chút hiệu quả nào đó.

Ầm ầm ầm…

Tiếng động nặng nề không dứt.

Đột nhiên…

Bộp!

Một tiếng động quỷ dị vang lên.

Hai tay của Nạp Lan Thiên đột nhiên bị hai tay của Lâm Chính tóm lấy.

Chưởng ảnh đáng sợ đột ngột tan biến.


Đọc truyện chữ Full