Không hay!
Nạp Lan Thiên kinh hãi, vội vàng muốn rút tay về.
Lúc này, bàn tay Lâm Chính khẽ động, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay của Nạp Lan Thiên.
Một luồng sức mạnh giống như dòng điện tuôn ra từ lòng bàn tay của Lâm Chính, chui vào lòng bàn tay của Nạp Lan Thiên, đồng thời nhanh chóng truyền khắp toàn thân anh ta.
Rầm!
Nạp Lan Thiên bị đánh bay ra xa, đâm vào vách tường ở phía sau.
Vách tường dày nặng lập tức bị tông nát vụn.
Nạp Lan Thiên ngã ở trong đó, mặt đầy bụi bặm.
“Hả?”.
Người xung quanh tràn đầy kinh ngạc.
“Cậu chủ!”.
Người của nhà Nạp Lan tiến lên, định dìu Nạp Lan Thiên dậy.
“Cút hết đi!”.
Nạp Lan Thiên đẩy người xung quanh ra, lạnh lùng quát: “Đứng xa ra một chút! Trận chiến thiên kiêu này vẫn chưa kết thúc!”.
Người xung quanh sợ hãi lùi lại.
Nạp Lan Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Thứ anh vừa dùng... là xảo kình?”.
“Phải”.
“Xem ra anh rất lợi hại, vừa học vừa dùng mà có thể đạt tới trình độ này. Nhưng thế vẫn chưa đủ, chỉ là phỏng theo bề ngoài, không có gì đáng sợ!”.
Nạp Lan Thiên hừ lạnh, sau đó xông tới.
Bây giờ Lâm Chính không đứng yên tại chỗ nữa, mà cũng xông về phía Nạp Lan Thiên.
Anh không phòng ngự gì, để mặc quyền chưởng của Nạp Lan Thiên đánh vào người mình.
Phòng ngự đáng sợ của tiên thiên cương khu bỏ qua tất cả xảo kình của anh ta.
Đồng thời, Lâm Chính trở tay chưởng tới, đánh về phía Nạp Lan Thiên.
Nạp Lan Thiên lộ vẻ kiêng dè, nhanh chóng né tránh.
Nhưng ở khoảng cách gần như vậy hoàn toàn không thể tránh được. Trong lúc bất đắc dĩ, Nạp Lan Thiên chỉ đành thu tay tiến hành phòng ngự. Một tay anh ta đưa ra phía trước, đánh về phía chưởng của Lâm Chính, muốn đỡ đòn này.
Bộp!
Lòng bàn tay hai người chạm nhau.
Không có sức mạnh thô bạo.
Không có tiếng xé gió đinh tai nhức óc.
Chỉ có một tiếng bộp nhẹ nhàng.
Bọn họ đều trợn tròn mắt.
Lòng bàn tay hai người vẫn không rời ra, mà hợp lại một chỗ. Hai người cũng không tấn công người kia, mà chỉ nhìn chằm chằm bàn tay, giống như đang âm thầm đọ sức.
“Bọn họ đang đọ sức mạnh sao?”, Phó Vô Diệp ở bên dưới thốt lên.
“Đọ sức mạnh? Có sức mạnh gì có thể so được với xảo kình? Tên họ Lâm này ngốc à?”.
“Vừa rồi anh không nghe cậu Nạp Lan nói à? Người này vừa học vừa dùng, muốn dùng xảo kình của cậu Nạp Lan đối phó với cậu ấy! Tôi nghĩ anh ta đã mò được chút kỹ xảo bên ngoài!”.
“Nhưng dù là vậy, anh ta chỉ vừa mới học được mấy phút, có thể so sánh với cậu Nạp Lan đã học mười mấy năm sao? Anh ta đang xem chúng ta như kẻ ngốc, hay là bản thân anh ta là tên ngốc?”.
Không ít người lên tiếng chế nhạo.
Nam Cung Vân Thu cũng bật cười.
Cô ta nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, liên tục khinh bỉ: “Không biết lượng sức!”.
Lúc này.
“Ư...”.
Nạp Lan Thiên đột nhiên rên lên một tiếng, cánh tay rung lên, chân lùi về sau một bước.
Nụ cười của tất cả mọi người lập tức cứng đờ.
Chuyện này là sao?
Nạp Lan Thiên... không đấu lại?
Lâm Chính dùng sức, đẩy tay về phía trước.
Vèo!
Nạp Lan Thiên bị đánh bay ra xa, ngã vào đám đông, người bên đó lập tức ngã đổ, trở nên náo loạn.
Vài người không kịp tránh bị Nạp Lan Thiên đụng phải mà ngất xỉu.
Nạp Lan Thiên tóc tai rối bù, cực kỳ chật vật.
Anh ta vội vàng đứng dậy.
Nhưng Lâm Chính lại xông tới, tiếp tục đánh về phía Nạp Lan Thiên một chưởng y hệt.
Chưởng lực nhẹ nhàng, không hề mạnh bạo.
Nhưng càng như vậy lại càng đáng sợ.
Nạp Lan Thiên trợn trừng mắt, nhấc tay đỡ.
Ầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Cơ thể anh ta lại bay ra xa như đạn pháo lần nữa.
“Cậu chủ!”.
Người của thế gia Nạp Lan vô cùng lo lắng.
Người ở xung quanh xôn xao.
“Sao có thể như thế?”.
“Tên đó thật sự đã dùng xảo kình sao?”.
“Không đúng! Không đúng! Vì sao xảo kình của anh ta lại có thể khiến cậu Nạp Lan thua thảm như vậy? Nhất định có vấn đề!”.
“Rốt cuộc người đó đã dùng thủ đoạn gì?’.
Tiếng hô kinh ngạc vang lên không dứt.
Trận chiến vẫn đang tiếp diễn.
Lâm Chính thừa thắng xông lên, không muốn cho Nạp Lan Thiên cơ hội để thở lấy hơi.
Anh lại ép sát lần nữa, tấn công về phía anh ta.
Nạp Lan Thiên phẫn nộ phản kích, nhưng không có tác dụng gì!
Anh ta phát hiện, thật ra xảo kình của Lâm Chính không tính là mạnh, nhưng thân xác của anh lại quá đáng sợ.
Dù mình có tấn công thế nào cũng không thể làm Lâm Chính bị thương.
Tấn công vô hiệu, chỉ có thể đơn phương chịu đòn.
Mà thân xác của Nạp Lan Thiên lại không đáng sợ như Lâm Chính.
Sau khi hứng vài chiêu, Nạp Lan Thiên đã nôn ra máu, đến việc đứng cũng có chút khó khăn.
Xảo kình mà Lâm Chính đánh ra tàn phá trong cơ thể anh ta, suýt chút nữa xé nát lục phủ ngũ tạng.
Cứ tiếp tục như vậy, Nạp Lan Thiên sẽ bị đánh chết!
“Bảo vệ cậu chủ!”.
Người của thế gia Nạp Lan không nhìn thêm được nữa, gào lên một tiếng, chạy tới vây quanh Nạp Lan Thiên.
Lâm Chính thấy vậy thì dừng bước, thản nhiên hỏi: “Sao? Các người muốn can thiệp vào trận chiến thiên kiêu?”.
Người của thế gia Nạp Lan nghe vậy đều có vẻ mặt khó coi.
Một trong số họ nghiến răng nói: “Cái gì mà trận chiến thiên kiêu? Chúng tôi chỉ can thiệp vào đại hội kén rể này! Cậu lén học võ học của thế gia Nạp Lan chúng tôi, sử dụng thủ đoạn hèn hạ làm cậu chủ bị thương! Sao chúng tôi có thể ngồi yên?”.
“Lén học?”, Lâm Chính nhíu mày: “Không phải lúc nãy cậu chủ các người nói tôi vừa học vừa dùng sao?”.
Lúc này, Nạp Lan Thiên ở phía sau tách đám đông ra, lau vết máu bên khóe miệng, phẫn nộ chất vấn: “Bớt nhiều lời! Mau nói tôi nghe, anh lén học Xảo Kình Thuật của thế gia Nạp Lan chúng tôi từ lúc nào?”.