"Khốn kiếp, ông nói gì hả?".
Lưu Mã nổi giận, đạp cho Nam Cung Mộng một cái.
Nam Cung Mộng ngã chúi xuống đất, nhưng ông ta không hề sợ hãi, mà ngoảnh sang gầm lên: "Giáo chủ của các ông sắp chết rồi, mà các ông còn dám đối xử với tôi như vậy à? Đúng là chán sống mà! Lát nữa chú tôi xử lý xong giáo chủ của các ông, thì sẽ giết hết các ông! Đến lúc đó, các ông đừng hòng ai thoát được!".
Giáo chúng Đông Hoàng Giáo biến sắc.
Ai nấy đều chứng kiến tận mắt màn thể hiện vừa rồi của Nam Cung Thống.
Sự tồn tại đáng sợ như vậy, ai có thể đối phó được chứ?
Ít nhất đám người Lưu Mã tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Hừ, thế thì sao chứ? 10 phút nữa là chú ông chết rồi! Một người sắp chết như ông ta mà dọa được chúng tôi sao?", Lưu Mã lạnh lùng nói.
"Vậy ông có tin chú tôi có thể giết sạch các ông không chừa một ai trong 10 phút không?", Nam Cung Mộng cười khẩy, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Hơi thở của Lưu Mã run rẩy, không đáp lại ông ta.
Lúc này, Nam Cung Thống đã Bát Môn Tề Khai, muốn giết bọn họ thì chỉ cần một cái chớp mắt.
Tất cả những người ở đây, không ai có thể đỡ được một quyền của ông ta.
Dù sao ngay cả tiên thiên cương khu cũng không đỡ được, thân xác bằng xương bằng thịt như bọn họ đỡ kiểu gì đây?
10 phút... không cần giết hết người của Đông Hoàng Giáo, chỉ cần có thể giết được các cao thủ, những người còn lại dựa vào các cường giả của thế gia Nam Cung cũng đủ để đối phó.
Nếu tình hình tới mức đó, thì không một ai của Đông Hoàng Giáo có thể sống sót rời khỏi thế gia Nam Cung...
Nhiều người không rét mà run, cả người run lên bần bật.
"Sao nào? Sợ rồi hả? Ha ha, bây giờ biết sợ vẫn chưa muộn đâu".
Nam Cung Mộng đẩy người bên cạnh ra, sau đó đứng thẳng người dậy, thái độ dần trở nên vênh váo: "Tôi nói cho ông biết, Lưu Mã, tôi là đang giúp ông đấy! Ông nghĩ mà xem, nếu thần y Lâm này mà không chết, thì các ông còn cơ hội ngồi lên ghế giáo chủ của Đông Hoàng Giáo không? Tôi có lòng với các ông như vậy, các ông không cảm kích thế gia Nam Cung chúng tôi thì chớ, lại còn tỏ thái độ? Đúng là lấy oán báo ơn!".
"Chuyện của Đông Hoàng Giáo chúng tôi, không đến lượt ông chõ mũi!".
Lưu Mã thầm nghiến răng, trầm giọng quát: "Mọi người nghe lệnh, nhanh chóng qua đó bảo vệ giáo chủ, đưa giáo chủ rời khỏi đây".
"Được, các ông cứ đi đi, để tôi xem ai có gan đi?", Nam Cung Mộng cười lớn, quay người sang nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước tới.
Nam Cung Thống ở ngay kia, ai dám lại gần chứ?
Nếu đối phương nổi lên ý định giết người, thì chỉ một chưởng tùy tiện cũng có thể đập chết đám đường chủ, chấp sự bọn họ.
Nhất thời, người của Đông Hoàng Giáo đứng ngây ra như phỗng, không ai dám tiến lên.
Nam Cung Mộng thấy thế thì càng vênh váo hơn.
Người của thế gia Nam Cung thì cất tiếng cười lớn.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Tôi còn chưa thua, các người đã vui mừng gì hả?".
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc, đồng loạt quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mới phát hiện người lên tiếng... chính là Lâm Chính.
"Cái gì?", sắc mặt Nam Cung Mộng căng cứng.
"Anh ta còn đứng dậy được sao?".
"Lì đòn thật đấy!".
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi.
Bởi vì cho dù Lâm Chính vẫn có thể lên tiếng, thì cũng không thay đổi được điều gì. Một người có tứ chi mà bị gãy mất ba như anh thì không thể còn năng lực chiến đấu nữa. Nam Cung Thống muốn giết anh thì quá dễ dàng.
Lâm Chính cố nhịn nỗi đau trên người, cơ thể lảo đảo muốn đứng lên.
Vèo!
Nam Cung Thống bỗng lao tới trước mặt Lâm Chính nhanh như chớp, một tay bóp lấy cổ anh rồi nhấc lên.
Tay chân Lâm Chính buông thõng xuống, không phản kháng được nữa.
"Thần y Lâm, tôi có thể tha cho cậu một mạng, điều kiện là cậu phải nhận thua. Cậu thấy thế nào?", Nam Cung Thống nhìn Lâm Chính chằm chằm, khàn giọng nói.
"Ông... cứ việc ra tay, giết được tôi... thì mới coi như ông thắng, đời này tôi ghét nhất là nhận thua", sắc mặt Lâm Chính lạng tanh, yếu ớt nói.
"Cậu nhất định ép tôi phải giết cậu sao?", Nam Cung Thống rít lên.
"Giết tôi? Ha ha, chỉ sợ... ông không làm được đâu", Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu..."
Nam Cung Thống nổi giận, nghiến răng gầm lên, cũng không quan tâm nhiều nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên nện mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Bụp!
Nắm đấm này đánh trúng vị trí trái tim.
Lực văn khủng khiếp giống như gợn sóng, lan ra xung quanh.
Vô cùng đáng sợ!
Quyền kình tàn bạo như vậy đủ để đánh sắt thép nát bét, chứ đừng nói đến trái tim con người.
Lồng ngực Lâm Chính lập tức bị lõm hẳn xuống, miệng lại phun ra máu tươi.
Mọi người trố mắt ra nhìn.
Nếu không phải tiên thiên cương khu, thì e là Lâm Chính đã bị đánh cho nát người từ lâu rồi...
Nam Cung Thống hít sâu một hơi, sắc mặt đầy bất lực và mất kiên nhẫn.
Ông ta rất yêu người có tài.
Nhất là những thiên tài cấp yêu nghiệt như Lâm Chính.
Ông ta thực sự không muốn hủy hoại một thiên tài như vậy, nhưng đến nước này thì chẳng còn cách nào khác.
Xung quanh im lặng như tờ.
Nam Cung Thống thả lỏng năm ngón tay, định buông Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt lại vang lên.
"Ông định bỏ cuộc sao?".
Nam Cung Thống biến sắc, vội nhìn Lâm Chính, phát hiện anh vẫn mở mắt chứ chưa chết.
"Cái gì? Cậu... cậu vẫn còn sống?".
Lần này đến lượt Nam Cung Thống kinh ngạc.