"Hình như sức lực của ông... chưa đủ mạnh", Lâm Chính mỉm cười nói, khuôn mặt lóe lên một tia điên cuồng.
"Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?", sắc mặt Nam Cung Thống đầy kinh hãi, cơ thể run lẩy bẩy.
Quyền vừa rồi có uy lực lớn đến mức nào, ông ta là người rõ nhất.
Cho dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không đủ chống đỡ sức phá hoại khi Bát Môn Tề Khai.
Theo lý mà nói, anh phải bị vỡ tim mà chết rồi, nhưng tại sao... anh vẫn còn sống?
Không thể nào!
Chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu đó!
Đôi mắt già nua của Nam Cung Thống lóe lên một tia điên cuồng, ông ta gầm lên, lại giơ quyền lên đấm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
"Chết đi!".
Ông ta rít gào.
Lần này, sức mạnh của quyền phong mang theo hỏa khí tàn bạo.
Dường như nắm đấm đang thiêu đốt.
Lâm Chính nhìn ông ta với ánh mắt bình thản, không có dấu hiệu nào gọi là giãy giụa.
Bốp!
Nắm đấm lại nện vào người anh.
Âm thanh như sấm đánh vang lên.
Sức mạnh cuồn cuộn rót vào toàn thân Lâm Chính, cuối cùng bắn ra từ hai chân, hóa thành cương phong thổi ra bốn phía.
"Úi!".
Mọi người vây xem xung quanh lập tức bị luồng cương phong này làm cho ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật.
Quyền này không khác gì thiên thạch va chạm, trời long đất lở.
Phụt!
Lâm Chính lại phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run mạnh, mắt cũng mở to hơn.
Nhưng... anh vẫn chưa chết.
Vẫn nhìn Nam Cung Thống, khuôn mặt nở nụ cười nhạt.
Dường như quyền này chẳng xi nhê gì với anh.
"Vẫn chưa được... ông phải ra tay mạnh hơn nữa!".
"Cậu..."
Đôi mắt Nam Cung Thống bỗng trợn trừng lên, gầm lớn một tiếng rồi lại tung quyền ra.
Phụt!
Lâm Chính lại phun ra máu tươi.
Nhưng... anh vẫn mở mắt, vẫn còn thở.
"A!".
Nam Cung Thống như phát điên, ông ta tức giận gầm lên, đấm vào người Lâm Chính như mưa.
Ông ta không tin!
Không tin Lâm Chính quả thực có thân xác bất tử!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
"Chết đi! Chết đi! Chết đi!".
Nam Cung Thống không khác gì một con dã thú, đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Hết quyền này đến quyền khác nện xuống.
Mỗi quyền dường như có thể xé vụn mọi thứ trước mắt, dường như muốn đánh xuyên mặt đất.
Mọi người xung quanh cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân không khỏi run rẩy.
Bọn họ chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị tiếng đánh đấm kia làm cho bị thủng, từng luồng cương phong bắn ra từ người Lâm Chính.
Đây đều là sức mạnh đến từ nắm đấm của Nam Cung Thống.
Toàn bộ các kiến trúc của thế gia Nam Cung ở xung quanh đều bị sập xuống.
Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, hàng nghìn cái lỗ, khung cảnh tan hoang.
Không ai dám lại gần bên đó.
Thậm chí nhiều người còn không dám nhìn.
Cảnh tượng này quá chấn động.
“Hay! Đánh hay lắm!”.
Nam Cung Mộng hưng phấn vỗ tay.
Đây là cảnh tượng ông ta rất thích xem, cũng rất muốn xem.
Ông ta không sợ cương phong, đứng ở trước nhất, kích động chứng kiến.
Nhưng tiếng đấm đánh nặng nề vang lên một lúc, rồi dần dần trở nên yếu đi.
Tốc độ vung quyền của Nam Cung Thống cũng dần chậm lại.
Sức lực… dường như không theo kịp nữa.
Hơi thở của ông ta cũng dần trở nên gấp gáp.
“Chú?”, Nam Cung Mộng sửng sốt.
“Nửa tiếng… sắp hết rồi!”.
Kim Thế Minh ở phía bên này kêu lên.
Người của thế gia Nam Cung đều tim đập thình thịch.
Nửa tiếng đồng hồ mà hết… thì Nam Cung Thống không còn sống được bao lâu nữa.
Quả nhiên, ông ta dừng tấn công.
Lúc này, ông ta đã không vung nổi nắm đấm lên nữa.
Tóc đen trên đầu ông ta bắt đầu bạc dần, cánh tay cường tráng cũng bắt đầu teo tóp lại, tất cả mạch máu đáng sợ trên bắp tay đều xẹp xuống.
Sinh mạng của ông ta… đã thiêu đốt đến tận cùng.
Còn Lâm Chính đang nằm trong tay ông ta thì đã không còn hình người.
Người như thế này thì kiểu gì cũng không sống nổi.
Nhưng Nam Cung Thống lại nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như đang quan sát gì đó.
Một lát sau, ông ta thở dài.
“Tôi thua rồi…”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Chú, sao chú lại thua được chứ? Cậu ta đã chết rồi! Thần y Lâm đã chết rồi mà!”, Nam Cung Mộng gấp gáp kêu lên.
Nhưng Nam Cung Thống lắc đầu, buông tay ra.
Hai chân Lâm Chính chạm đất, cơ thể lảo đảo, nhưng không ngã xuống.
Anh mở mắt ra, nhìn Nam Cung Thống: “Tôi chưa chết, sao ông ta có thể được coi là thắng chứ?”.
Anh vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều há hốc miệng…
Nam Cung Mộng như bị sét đánh ngang tai.
“Có thể nói cho tôi biết là tại sao không?”.
Hơi thở Nam Cung Thống càng ngày càng gấp gáp, khuôn mặt cũng càng ngày càng già đi.
Ông ta biết mình không còn sống được lâu nữa, tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít: “Có thể nói cho tôi biết tại sao làm cách nào cậu cũng không chết không? Lẽ nào… cậu thực sự là thân xác bất tử?”.
“Tôi không phải là thân xác bất tử, mà là vì mệnh mạch của tôi đã bị phong bế!”.
Lâm Chính khó nhọc giơ cánh tay bị gãy lên, dùng cánh tay rút một cây châm bạc ở hông ra.
“Mệnh mạch?”.
Đôi đồng tử của Nam Cung Thống bỗng co lại.
“Người y võ, tự biết mệnh, tự biết mạch, ông không phá được mệnh mạch của tôi, cho dù có đánh tôi tan xương nát thịt, thì tôi vẫn còn một hơi thở… Tôi không cần đánh bại ông, tôi chỉ cần cầm cự được nửa tiếng đồng hồ này thì chính là người chiến thắng”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
Nam Cung Thống nghe thấy thế thì lùi lại liên tục, cuối cùng đặt mông ngồi xuống một tảng đá lớn, vẻ mặt đầy thất thần.
“Trời… muốn diệt thế gia Nam Cung ta rồi…”