Lâm Chính dùng chút sức lực ít ỏi đâm mấy châm bạc vào người.
Cánh tay và một cái chân bị gãy trước đó lại có thể hoạt động như thường.
Mọi người xung quanh trong lòng run sợ, thầm khen thần kì.
“Đây chính là y võ sao?”, Phó Vô Diệp tặc lưỡi.
“Y thuật hơn người cùng với khả năng hồi phục đáng sợ của tiên thiên cương khu… đúng là không phải người bình thường có thể giết được”, Kim Thế Minh lắc đầu than thở.
Ngay cả người Bát Môn Tề Khai cũng không thể giết được thì e rằng trên đời này chỉ có người có võ đạo đại thành mới có thể chế phục được người này.
Gia chủ, chưởng môn của tất cả các tông môn thế tộc đang có mặt đều không nói gì.
Người của thế gia Nam Cung thì rơi vào sự sợ hãi cực độ.
Nam Cung Thống đã thua.
Tia hi vọng duy nhất của thế gia Nam Cung cũng đã tắt.
Hôm nay… lẽ nào thực sự là ngày tàn của thế gia Nam Cung?
“Chú!”, Nam Cung Mộng kêu lên đầy ai oán.
“Ông tổ!”.
Người của thế gia Nam Cung lần lượt quỳ xuống, khóc không thành tiếng.
Nam Cung Thống ngồi trên tảng đá lớn, thở hổn hển.
Sinh mạng của ông ta đã sắp kết thúc, tư thái hăm hở trước đó cũng không còn. Làn da ông ta bắt đầu nhăn nheo, râu tóc rụng sạch, hàm răng, móng tay cũng bắt đầu rụng ra, bỗng chốc biến thành một ông lão gần đất xa trời…
Mọi người đều nhìn.
“Haizz”.
Nam Cung Thống thở dài thườn thượt.
Thấy Lâm Chính tập tễnh đi tới, đôi mắt đục ngầu của ông ta lấp lánh ánh lệ.
“Thần y Lâm… cậu thực sự… muốn đuổi cùng giết tận sao?”, ông ta yếu ớt hỏi.
“Nam Cung Mộng muốn đuổi cùng giết tận tôi, thậm chí còn hạ độc vợ tôi, gây tổn thương đến bạn thân của tôi. Tôi trước giờ là người có ơn báo ơn, có oán báo oán, đây là nguyên tắc của tôi”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Xem ra hôm nay thế gia Nam Cung quả thực khó tránh một kiếp rồi… Nhưng thần y Lâm, tôi… tôi vẫn muốn thử lần cuối!”, Nam Cung Thống dường như vẫn không cam lòng, yếu ớt kêu lên.
“Ông đã không thể đấu lại tôi nữa rồi, cho dù bây giờ người tôi dày đặc vết thương, thì ông cũng không thể uy hiếp đến tôi được nữa. Bây giờ ông cùng lắm chỉ sống được ba phút thôi! Mau để lại di ngôn đi!”, Lâm Chính nói.
“Không, thần y Lâm, cậu hiểu nhầm rồi, tôi… tôi không có ý định tiếp tục đấu với cậu nữa, tôi… tôi chỉ muốn làm một giao dịch với cậu…”, hơi thở của Nam Cung Thống càng gấp gáp hơn, giọng nói cũng yếu ớt hơn.
“Giao dịch gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi… tôi muốn dùng quyển Bát Môn Độn Giáp Thuật… và… và cả thế gia Nam Cung để đổi lấy mạng của tất cả tộc nhân…”, Nam Cung Thống khàn giọng nói.
“Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại lên! Hôm nay tôi không giết sạch người của thế gia Nam Cung, sau này chắc chắn bọn họ sẽ trả thù tôi! Tôi là người không thích có người uy hiếp tôi, nhất là kẻ thù của tôi! Tôi hi vọng tốt nhất bọn họ chết sạch đi!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nhưng thần y Lâm, bây giờ thế gia Nam Cung đang ở thời kỳ hoàng kim mà cũng không chống lại được cậu, đến khi cậu đoạt được tất cả vật báu của chúng tôi, còn tộc nhân Nam Cung của tôi thì trắng tay, sao bọn họ có thể uy hiếp đến cậu được nữa chứ? Hơn nữa, vừa nãy cậu nói… vợ cậu bị A Mộng hạ độc… Vậy tôi hỏi cậu, vợ cậu… có phải trúng độc của hoa Tuyệt Mệnh không?”.
“Phải thì sao nào? Tôi đã lấy được thuốc giải rồi!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Thuốc giải… đúng là có thể giải được độc của hoa Tuyệt Mệnh, nhưng… không hề hoàn thiện. Vợ cậu uống thuốc giải này, tuy có thể giữ được tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ trở thành người thực vật… cả đời này khó mà tỉnh lại!”, Nam Cung Thống khàn giọng nói.
“Ông nói gì cơ?”.
Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.
“Thần y Lâm, trên thực tế thế gia Nam Cung chúng tôi cũng chưa nghiên cứu điều chế ra được đan dược có thể giải hoàn toàn độc hoa Tuyệt Mệnh. Đan dược nghiên cứu được hiện giờ chỉ có thể thanh lọc độc tố ở xung quanh tim, chứ không thể loại bỏ độc tố ở đại não. Cậu có thể đi hỏi những người từng trúng độc hoa Tuyệt Mệnh, xem có mấy người khôi phục ý thức, xuống giường đi lại được? Trên thực tế thì không có một ai cả! Thuốc giải chỉ giữ được mạng, chứ không thể khỏi hẳn…”, Nam Cung Thống nói.
Lâm Chính mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin, anh túm lấy Nam Cung Thống, gầm lên: “Vậy thuốc giải thực sự đang ở đâu? Nói mau! Nếu ông không nói, hôm nay tôi sẽ giết hết tộc nhân Nam Cung! Khiến thế gia Nam Cung các ông từ nay đoạn tử tuyệt tôn!”.
Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.
Anh lên một kế hoạch lớn như vậy, cuối cùng lại thành công cốc.
“Thần y Lâm, cậu đừng sốt ruột… Thực ra muốn vợ cậu khỏi hẳn không hề khó! Phải biết rằng, cậu là thần y, là thần y danh chấn thiên hạ… Việc nghiên cứu điều chế thuốc giải của loại độc này, cậu luôn giỏi hơn thế gia Nam Cung chúng tôi!”.
“Tôi không có hoa Tuyệt Mệnh! Cũng không biết gì về loại hoa này thì nghiên cứu điều chế kiểu gì? Loại kỳ hoa kỳ độc này, phải mất vài năm đến vài chục năm mới phân tích ra được!”, Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc trước khi quan sát bông hoa của Bích Trân, anh đã cảm thấy nó vô cùng đặc biệt kỳ lạ, thế gia Nam Cung trải qua mấy đời mới nghiên cứu ra được bán thành phẩm chỉ có thể giữ được tính mạng. Sao anh có thể phân tích xong nó trong nửa năm chứ?
Độc trong người Tô Nhu… không thể để lâu được nữa!
Lâm Chính vô cùng sốt ruột.
Đúng lúc này, Nam Cung Thống bỗng chộp lấy cánh tay Lâm Chính, cố gắng nói: “Nếu tôi đưa cho cậu tất cả tài liệu về hoa Tuyệt Mệnh mà thế gia Nam Cung chúng tôi đã nghiên cứu trong gần 100 năm nay, thì cậu… có thể tha mạng cho tộc nhân Nam Cung không?”.
Lâm Chính quay phắt sang nhìn ông ta.
“Ông nói cái gì?”.
“Thần y Lâm, tài liệu này không những bao gồm tất cả thông tin về loài hoa Tuyệt Mệnh được trồng ở thế gia Nam Cung chúng tôi, mà còn bao gồm tất cả quá trình và phối phương luyện chế ra Tuyệt Mệnh Đan. Nếu cậu có được tài liệu này, cộng với y thuật của cậu, thì không đến nửa năm, chắc chắn cậu sẽ nghiên cứu ra được thuốc giải”.
Dường như Nam Cung Thống có chút không gắng gượng được nữa, bàn tay khô đét túm chặt lấy Lâm Chính, cố gắng kêu lên: “Thần y Lâm! Cậu đồng ý với tôi đi! Đồng ý với tôi thì tất cả đều là của cậu, đều là của cậu…”
Dứt lời, ông ta vội vàng lấy ra hai quyển sách cũ nát.
Một quyển chính là “Bát Môn Độn Giáp Thuật”.
Còn quyển còn lại chính là điển tịch ghi chép về hoa Tuyệt Mệnh.
Hóa ra điển tịch này vẫn luôn do Nam Cung Thống giữ gìn.
Nhưng ông ta biết, nếu còn không lấy ra thì sẽ không còn cơ hội nữa, liền cố nhét vào tay Lâm Chính, sau đó hai cánh tay rũ xuống. Ông ta hơi ngước đầu lên, giọng nói trở nên nhỏ như muỗi kêu.
“Tất cả người của thế gia Nam Cung nghe đây, sau khi tôi chết… tôi không cho phép các cậu căm thù thần y Lâm, không cho phép các cậu… tìm đến trả thù cậu ta! Dù cậu ta… có làm gì, cho dù cậu ta muốn giết các cậu, thì các cậu cũng không được phép phản kháng, không được ghi hận cậu ta, rõ chưa?”.
Tuy giọng nói của ông ta rất yếu ớt, nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng rõ ràng.
“Ông tổ…”
Tộc nhân Nam Cung khóc càng dữ dội hơn.
“Đã nghe rõ chưa?”, Nam Cung Thống bỗng tức giận gầm lên.
“Nghe rõ rồi ạ!”.
Mọi người vừa khóc vừa nói.
Lúc này, khuôn mặt già nua của Nam Cung Thống mới thả lỏng hơn.
Ông ta quay mặt lại, thì thào nói.
“Thần y Lâm… thời đại này… là thời đại thuộc về cậu…”
Giọng nói tràn ngập ngưỡng mộ, bất lực và bi ai.
Sau đó, mí mắt ông ta khép lại, hoàn toàn không còn động tĩnh gì, cũng không còn hơi thở nữa…
Nam Cung Thống, đã chết.
“Chú! Chú!”, Nam Cung Mộng trợn trừng mắt, gào lên.
“Ông tổ!”.
Tất cả tộc nhân Nam Cung quỳ xuống đất, khóc lóc ầm ĩ.
Khung cảnh vô cùng thê lương.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hai quyển sách trong tay, rơi vào trầm mặc.