"Nhan Khả Nhi?", Lâm Chính khá ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra nhiều. Anh chắp tay sau lưng, đi vòng quanh người này một vòng.
“Tại sao lại muốn cô gái này?”, Lâm Chính nói
“Thần y Lâm đừng hỏi nhiều mà”, người này mỉm cười, có vẻ như không muốn nói thêm.
“Xem ra sơn trang Kim Thạch không có thành ý rồi”, Lâm Chính nói: “Như vậy thì việc hợp tác không dễ thực hiện đâu".
“Thần y Lâm đang từ chối sao? Vậy thì tôi phải khuyên rồi, nếu mà từ chối thì không có lợi cho thần y Lâm đâu. Mong thần y Lâm suy nghĩ thêm”, người này chắp tay, cười như không cười.
“Không cần nói nữa, sơn trang Kim Thạch đã không có thành ý thì chuyện này khỏi cần bàn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đúng là…tiếc thật. Đã vậy thì tại hạ về nói với trang chủ vậy. Thần y Lâm, cáo từ”.
Người này nói xong bèn rời đi. Thế nhưng khi vừa quay người thì người này đã bị giáo chúng của Đông Hoàng Giáo chặn lại.
Người này chau mày: “Thần y Lâm có ý gì vậy?”
“Tôi cho đi rồi sao? Tôi nhớ vừa rồi các người còn uy hiếp tôi cơ mà”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm…cậu đừng làm càn, nếu không, sơn trang Kim Thạch sẽ không tha cho cậu đâu”, người này cuống lên.
“Không cần vội, chúng ta không liên minh được thì là kẻ địch thôi. Sơn trang Kim Thạch mà đấu với tôi thì tôi cũng không ngại đỡ chiêu đâu”, Lâm Chính phất tay: “Tùng xẻo cho chó đi! Nếu chó ăn mà nghẹn thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”.
“Vâng, giáo chủ”, mọi người hô vang, lập tức rút kiếm ra định chém
“Đừng! Đừng! Lâm Giáo chủ….đợi đã! Tôi có lời muốn nói!”, người này kêu lên, lập tức quỳ xuống.
“Tôi là người không có nhiều sự kiên nhẫn đâu”, Lâm Chính lên tiếng.
Người kia đương nhiên là hiểu ý của Lâm Chính nên do dự một lúc rồi khẽ nói: “Thần y Lâm…là thế này…Không lâu trước đây, có người phát hiện ra có người ra khỏi thôn Dược Vương! Thôn Dược Vương chắc là thần y Lâm biết. Sức mạnh của thôn này rất lớn, người trong thôn thường không ra khỏi thôn. Thế là chúng tôi cử người điều tra thì phát hiện họ ra khỏi thôn để tìm cô Nhan Khả Nhi. Hình như cô Nhan Khả Nhi là con gái của nhân vật nào đó có tiếng trong thôn, hơn nữa cô ấy còn có thể chất linh thảo. Vì vậy trang chủ của chúng tôi hi vọng có thể tìm được cô ấy để kết hôn với thiếu trang chủ của chúng tôi. Như vậy có thể phát triển được cả sơn trang và thôn Dược Vương”.
“Cái gì?”
Lâm Chính kinh ngạc: “Nhan Khả Nhi là người của thôn Dược Vương sao?”
Chẳng trách cô ấy lại hiểu về các loại hoa cỏ như vậy, hơn nữa mỗi lần đứng gần cô ấy, anh luôn có một cảm giác đặc biệt. Lâm Chính chau mày. Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Có bao nhiêu người biết thông tin này?”
“Thông tin vừa mới được truyền ra. Người biết không nhiều. Nhưng tôi nghĩ chắc sắp lan rộng rồi”, người này cẩn trọng nói.
Lâm Chính sờ cằm, quay qua nói: “Sơn trang Kim Thạch phải có Nhan Khả Nhi bằng được sao?”
“Là do trang chủ yêu cầu”, người này nói.
“Nếu là như vậy thì e rằng tôi không thể đáp ứng được rồi. Cả đời tôi chưa bao giờ bán đứng phụ nữ. Về nói với trang chủ của các người rằng, đổi điều kiện đi, có khi tôi có thể để người của sơn trang và Nhan Khả Nhi công khai nói chuyện. Nếu Nhan Khả Nhi cam tâm tình nguyện gả cho sơn trang Kim Thạch thì tôi không ngăn cản”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm giáo chủ…như vậy…sao có thể chứ? Trang chủ của chúng tôi sẽ nổi giận mất”, người này cuống cả lên.
“Nếu thật sự không được…thì tôi sẽ xử lý luôn cả sơn trang các người đấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Lâm giáo chủ! Lâm giáo chủ!”
Người này vẫn cố vớt vát. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì. Bất lực, người này rời đi, đuổi theo Kim Thế Minh.
Trong trấn nhỏ, xe của Kim Thế Minh dừng lại trước một nhà hàng. Mọi người định ăn trưa ở đây rồi về.
Thế nhưng khi Kim Thế Minh vừa bước vào thì điện thoại của một người trong sơn trang gọi tới.
“Trang chủ!”
“Tình hình thế nào rồi? Người khi nào được đưa tới sơn trang”, Kim Thế Minh thản nhiên hỏi.
“Không phải…trang chủ, thần y Lâm từ chối rồi”.
“Cái gì? Cậu ta…từ chối rồi sao? Không thể nào?”
“Trang chủ, là thật ạ. Thần y Lâm nói không sống bằng cách bán đứng phụ nữ”.
“Đồ ngốc này”, Kim Thế Minh tức điên: “Đầu của cậu ta úng nước hả? Vì một người phụ nữ mà đẩy mình vào tình cảnh như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?”
“Vậy…trang chủ, giờ phải làm sao ạ?”
“Hừ, tên họ Lâm này thực sự cho rằng Đông Hoàng Giáo có thể đối đầu được với 13 thế lực của Cô Phong chắc? Được, cậu ta đã muốn chết thì để cậu ta được chết. Chúng ta mặc kệ. Sớm muộn gì cậu ta cũng phải cầu xin chúng ta thôi”, Kim Thế Minh tức giận tắt máy.
Thế nhưng ngay sau đó, có vẻ không thể xả giận nên ông ta lại lấy điện thoại ra gọi.
...
Toàn bộ thế gia Nam Cung lúc này đã bị Đông Hoàng Giáo khống chế. Lâm Chính chỉ đạo mọi người chuyển những bảo vật của Nam Cung tới Đông Hoàng Giáo, sau đó là đến con người.
Thông tin đánh bại Nam Cung đã được truyền vào Đông Hoàng Giáo. Toàn bộ người ở đây đều thất kinh. Thế gia Nam Cung không phải gia tộc tầm thường. Muốn lật đổ được một gia tộc như vậy trừ khi là Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ hưng thịnh, nếu không chẳng ai có thể làm được.
Có được kết quả huy hoàng trong cuộc chiến lần này, danh tiếng của Đông Hoàng Giáo chắc chắn sẽ vang xa. Địa vị của Lâm Chính trong lòng giáo chúng Đông Hoàng cũng được nâng lên.
Lâm Chính ở Đông Hoàng Giáo một ngày, giao nhiệm vụ cho Lưu Mã đi xử lý, cất nhắc Long Tinh Hồng lên trưởng lão rồi vội vàng rời khỏi núi Đông Hoàng, về Giang Thành.
Anh đã trì hoãn thời gian lâu quá rồi. Tình hình của Tô Nhu chắc chắn là đang rất nghiêm trọng.
Lâm Chính lòng như lửa đốt. Rời khỏi máy bay, Mã Hải đích thân tới đón anh.
Lâm Chính vừa lên xe đã tới học viện Huyền Y Phái. Tô Nhu được đưa tới phòng điều trị. Một mình Lâm Chính được vào trong tiến hành giải độc cho Tô Nhu.
Có không ít người tập trung bên ngoài. Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều có mặt. Ngoài ra, đến cả Lạc Thiên cũng tới.
Cô gái ngồi ở ghế đẩu bên ngoài, mắt rưng rưng, tay chân bứt rứt, chỉ biết thầm cầu nguyện. Cứ thế ba tiếng trôi qua, cánh cửa phòng mới mở ra. Lâm Chính trong dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại bước tới.
"Lâm Chính, Tô Nhu thế nào rồi?”, Lạc Thiên vội vàng bước lên.
Thế nhưng…Lâm Chính chỉ nhìn cô, lắc đầu và ngồi xuống châm thuốc.