TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1284: NHAN KHẢ NHI

Y thuật của Thần y Lâm có thể nói là đã đạt tới mức xuất quỷ nhập thần trong mắt mọi người. Nếu đến cả anh cũng hết cách thì làm gì còn ai có thể cứu được Tô Nhu nữa.

“Thầy ơi, độc tố trên người cô ấy…rốt cuộc là loại độc gì vậy?”, Tần Bách Tùng bước tới, thận trọng hỏi.

“Đó là độc của hoa Tuyệt Mệnh. Là độc dược đặc biệt do nhà Nam Cung tạo ra. Độc của hoa Tuyệt Mệnh rất mạnh, vô cùng kỳ lạ. Ngoài thế gia Nam Cung ra, không ai có được thuốc giải. Mấy ngày vừa rồi tôi tới nhà họ lấy thuốc. Chỉ có điều thuốc lấy được rồi nhưng không thể thải được toàn bộ độc tố trên người cô ấy…Thuốc này chỉ tạm thời giữ được tính mạng cô ấy mà thôi”, Lâm Chính lại thở dài.

Lạc Thiên rơi nước mắt khi nghe thấy vậy: “Vậy có nghĩa là hiện tại…Tô Nhu là…”

“Người thực vật”, Lâm Chính khẽ nói.

Đám đông im lặng.

“Tôi phải dành thời gian để loại bỏ độc tố ra khỏi đầu của cô ấy. Nếu không loại bỏ được hết thì Tô Nhu sẽ rất khó tỉnh lại được…Thế nhưng cũng không vội, lần này trở về, tôi có thu hoạch. Tôi đã nắm được thông tin về hoa Tuyệt Mệnh rồi, hơn nữa cũng có vật thể sống có thể làm thí nghiệm. Tôi tin chẳng bao lâu nữa có thế khiến Tô Nhu hồi phục”, Lâm Chính mỉm cười.

Lạc Thiên có thể nhìn ra, đó là nụ cười khổ mang theo sự thất vọng.

Đúng vậy, Lâm Chính rất thất vọng. Anh luôn hi vọng Nam Cung Thống đang lừa mình. Hi vọng là thuốc giải có thể loại bỏ toàn bộ độc tố trên người Tô Nhu.

Thế nhưng khi Tô Nhu dùng thuốc thì anh mới phát hiện ra, những gì mà Nam Cung Thống nói đều là sự thật…

Anh đành phải từ từ điều chế thêm thuốc. Nhưng điều chế đến khi nào, anh thật sự không chắc.

“Thần y Lâm, dược liệu của chúng ta không thể kết hợp lại để loại bỏ độc tố trong người cô Tô Nhu sao?”, lúc này, một giọng nói vang lên.

“Không thể! Đến cả dược thảo mang về từ Kỳ Lân Môn cũng không dùng được. Tất cả đều không dùng được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thuốc chúng ta cấy trồng thì sao?”, người này lại hỏi.

Dứt lời, Lâm Chính giật mình quay qua nhìn. Lúc này anh mới phát hiện ra người lên tiếng chính là Nhan Khả Nhi.

Anh run rẩy, đột nhiên phát hiện ra được điều gì đó bèn ghì vai Nhan Khả Nhi và kích động nói: “Đúng rồi! Thôn Dược Vương”.

Đám đông hết hồn. Nhan Khả Nhi cũng kinh ngạc, cô ấy hoang mang nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh đang nói gì? Thôn Dược Vương gì cơ?”

“Nhan Khả Nhi, có phải cô xuất thân từ thôn Dược Vương không?”, Lâm Chính hỏi.

Nhan Khả Nhi khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, lẽ nào anh quên rồi? Tôi là người của thôn dược Tân Điền mà, từ khi nào mà biến thành người của thôn Dược Vương rồi?”

Dứt lời, Lâm Chính sững sờ. Anh lập tức nhìn thẳng vào mắt cô thì thấy cô né ánh nhìn của anh và quay đầu qua một bên. Thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra được điều gì đó. Anh suy nghĩ rồi lên tiếng: “Nhan Khả Nhi, cô đi với tôi”.

“Được…”, Nhan Khả Nhi chột dạ. Những người khác không hiểu gì.

Lâm Chính cùng Nhan Khả Nhi đi tới bên cầu thang.

“Thần y Lâm, sao thế?”, Nhan Khả Nhi thận trọng hỏi.

“Lúc tôi từ thế gia Nam Cung trở về thì nhận được tin là người của thôn Dược Vương đã cử người tới tìm cô rồi. Hơn nữa tôi nghĩ, chắc là họ biết cô đang ở chỗ tôi”.

Nhan Khả Nhi run rẩy, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Một lúc sau, cô ấy hoàn hồn, vội vàng lùi lại, dựa vào tường và cười khổ: “Không ngờ, tôi trốn lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tôi…”

“Quả nhiên cô đúng là người của thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, xem ra tôi phải rời khỏi đây rồi”.

Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính: “Hi vọng anh có thể để tôi đi…nếu không…chắc chắn tôi sẽ bị bắt về thôn Dược Vương mất".

“Tôi có thể để cô đi nhưng nói thật, cô mà ra khỏi học viện thì sẽ bị bắt ngay. Bên ngoài đang có rất nhiều gia tộc đang giám sát. Bọn họ bắt được cô, sẽ lợi dụng cô để tiếp cận thôn Dược Vương. Tôi lo cô chưa kịp ra khỏi Giang Thành thì đã bị bắt rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Nhan Khả Nhi nín lặng.

“Cô ở lại đi, tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người rời đi.

Nhan Khả Nhi nhìn theo bóng lưng Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Nếu đã biết tới thôn Dược Vương thì chắc anh biết sức mạnh của họ chứ”, cô ấy vội vàng hét lên.

“Cô làm việc ở đây thì cô là người của Huyền Y Phái, không có sự cho phép của tôi, không ai được đưa cô đi”, Lâm Chính đáp lại.

Nhan Khả Nhi sững sờ nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô ấy nở nụ cười khổ: “Chưa gặp ai ngốc như anh…”

Rời khỏi phòng điều trị, Lâm Chính bèn chui vào trong phòng nghiên cứu để nghiên cứu thuốc giả từ hoa Tuyệt Mệnh.

Cứ thế một buổi chiều trôi qua. Mọi người ra sức phối hợp. Nhan Khả Nhi cũng cố gắng hết sức giúp Lâm Chính điều chế thuốc.

Thế nhưng chưa được bao lâu thì…Hùng Trưởng Bạch tức tốc bước vào: “Thần y Lâm! Có một nhóm người ở ngoài đang tìm cậu”.

“Ai?”

“Bọn họ nói là nhà họ Quan ở Quan Thành.

“Tới làm gì?”

“Tới nói chuyện với cậu về cô Nhan Khả Nhi…”


Đọc truyện chữ Full