“Ra uy sao?”
Cả căn phòng hết hồn. Quan Uy cũng biết ý của Lâm Chính là gì. Thông tin Nhan Khả Nhi xuất thân từ thôn Dược Vương đã vô tình truyền đi khắp nơi. Thế lực từ các nơi đang nhắm vào cô ấy, ai cũng muốn có được cô gái này để có thể lôi kéo được thôn Dược Vương.
Chắc chắn Quan Uy không phải là người đầu tiên tới đòi người. Nên Lâm Chính đành phải ra uy. Anh muốn cảnh cáo những người có ý định với Nhan Khả Nhi để họ từ bỏ ý định này đi.
Anh đang muốn giết gà dọa khỉ!
Quan Uy chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh và nói: “Thần y Lâm! Thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, đều do tôi cả. Tôi đã không kịp thời ngăn họ lại. Tôi có thể xin lỗi, nhưng lấy đây làm lý do để làm khó chúng tôi thì hơi quá rồi đấy. Nhà họ Quan chúng tôi không dễ ức hiếp đâu”
“Vậy tôi thì dễ bị ức hiếp phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vậy cậu muốn thế nào? Giết sạch chúng tôi chắc?”, Quan Uy bực mình.
“Giết sạch thì không cần. Mỗi người phế một cánh tay là đủ rồi”
“Cậu nói cái gì?”
“Chết tiệt”
“Cậu cho rằng chúng tôi hèn vậy cơ à?”
Người nhà họ Quan tức giận, ai cũng kích động, nghiến răng trợn mắt. Lâm Chính thấy vậy thì nói thẳng: “Kiếm Ám Tâm! Ra tay đi”.
“Vâng! Giáo chủ!”, một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh Lâm Chính. Sau đó một bóng hình đen xì lao ra giống như một hồn ma.
“Giết!”, Quan Uy vội gào lên.
Cả đám lao tới.Bóng hình như hồn ma kia quá khủng khiếp, bọn họ không thể nào tiếp cận được. Nó giống như một con cá bơi vút qua, uốn lượn quanh người nhà họ Quan. Mỗi lần như thế lại có tiếng như tiếng xương gãy vang lên.
Rắc!
Rắc!
“Á!?", tiếng kêu thảm thiết vang cả không gian.
Cánh tay trái của đám người nhà họ Quan đều bị bẽ gãy chín mươi độ trông vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”, Quan Uy cũng hết hồn. Cuối cùng thì bóng ma đó cũng lao về phía ông ta. Quan Uy tức lắm bèn tung ra một chưởng: “Khốn nạn! Cút!”
Thế nhưng bóng ma cũng không hề yếu thế, nó cũng tung ra một chưởng va chạm trực diện với ông ta.
Ầm! Sức mạnh của Quan Uy không bằng đối phương. Sau khi vao chạm, luồng sức mạnh của ông ta bị đánh tan, đồng thời đòn tấn công dội thẳng tới cánh tay của ông ta.
Rắc! Tiếng xương gãy lại vang lên. Xương cánh tay của Quan Uy lòi ra khỏi thịt, gãy ngay tức khắc. Cơn đau mãnh liệt khiến ông ta gào ầm lên, cả người suýt ngất lịm.
Từ Thiên ở bên ngoài giật mình, lập tức xông vào trong phòng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bọn họ há mồm trợn mắt.
“Vứt hết ra ngoài cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng. Từ Thiên run rẩy, một lúc mới kịp phản ứng và vội vàng nói: “Vâng”.
Nói xong, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ lôi đám người Quan Uy ra ngoài. Còn Kiếm Ám Tâm thì cũng đã biến mất.
Thông tin đám người của Quan Uy bị vứt ra ngoài đã được truyền tới tai của các gia tộc và các tông môn khác. Những môn phái định có ý đồ tới Huyền Y Phái đòi người đều không dám manh động.
Vài giờ đồng hồ sau, người nhà họ Quan đưa Quan Uy về.
Nhìn thấy cảnh thê thảm của bọn họ, người nhà họ Quan tức lắm. Ai cũng muốn phanh thây thần y Lâm để rửa nỗi nhục này. Chỉ có gia chủ của nhà họ Quan thì khá bình tĩnh.
Tại bệnh viện Quan Thành.
“Quan Uy thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”, một người đàn ông uy nghiêm bước vào phòng bệnh, nhìn cánh tay được bó bột của Quan Uy và hỏi.
Sắc mặt Quan Uy trắng bệch. Trông ông ta khá yếu: “Anh”, ông ta kêu lên và khẽ nói: “Xin lỗi, em đã để anh phải thất vọng”.
“Đừng nói vậy. Thực ra đều trách anh. Anh không ngờ thần y Lâm lại quyết liệt đến thế. Không chịu giao Nhan Khả Nhi thì thôi, còn đánh chú bị thương. Rõ ràng là đang khiêu chiến với nhà họ Quan mà. Một kẻ cắc ké mà dám làm vậy thì khoa trương quá”.
“Anh! Nếu anh chỉ coi cậu ta là một tên cắc ké thì sai quá! Thần y Lâm không đơn giản như anh nghĩ đâu”, Quan Uy hít một hơi thật sâu.
“Ý của chú là gì?”, gia chủ nhà họ Quan đanh mắt.
“Chắc anh không biết, người đánh bọn em bị thương không phải là thần y Lâm mà là hộ vệ của cậu ta”.
“Hộ vệ?”
“Đúng vậy, thực lực của người hộ vệ này vô cùng cao cường. Mọi người đều bị kẻ này phế cánh tay một cách dễ dàng. Đến một chiêu của hắn mà em còn không đỡ được”, Quan Uy tỏ ra sợ hãi và dè chừng.
Gia chủ nhà họ Quan kinh ngạc: “Không thể nào! Quan Uy! Thực lực của chú ai ai trong giới võ đạo cũng biết. Người có thể đánh bại chú chỉ bằng một chiêu cũng không nhiều. Như anh biết, thần y Lâm là một y võ có thực lực bất phàm. Nếu cậu ta có thể đánh bại chú bằng một chiêu thì anh còn tin. Đằng này là hộ vệ của cậu ta sao? Chú chắc chứ?”
“Không sai được”.
Quan Uy hít một hơi thật sâu, tỏ ra nghiêm túc: “Người đó luôn tuân theo lệnh của thần y Lâm, hơn nữa không hề rời khỏi cậu ta nửa bước. Cứ xuất hiện một cách mơ hồ xung quanh cậu ta. Vậy không phải là hộ vệ thì là gì chứ?”
Gia chủ nhà họ Quan suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Có quay video không?”
Quan Uy giật mình, vỗ đầu mình: “Em quên mất, trước khi đi, anh đã gài một máy quay cho em để phòng bị. Trước khi giao đấu, máy qua chắc chắn là quay được hộ vệ đó. Anh mau lấy giúp em áo khoác”.
Gia chủ nhà họ Quan lập tức bước tới ghế, lấy áo khoác. Bên trong chiếc áo có một máy quay cỡ nhỏ được gài ở đó, ông ta giao lại cho người bên cạnh.
Người này lập tức phát video. Trên màn hình nhanh chóng hiện ra hình ảnh giữa Quan Uy và Lâm Chính.
Gia chủ nhà họ Quan nhìn một lượt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây có lẽ là hộ vệ của thần y Lâm…Thật không ngờ người bên cạnh cậu ta lại đáng sợ như vậy…không thể tin được…”
“Anh, chuyện của Nhan Khả Nhi chúng ta phải tìm cách khác thôi”, Quan Uy nói.
“Không chỉ là chuyện này, mà việc nhà họ Quan mất mặt cũng phải đòi lại cho bằng được”, gia chủ nhà họ Quan hừ giọng, rõ ràng ông ta không định từ bỏ.
Mọi người gật đầu.
Mặc dù thần y Lâm không dễ đối phó nhưng nhà họ Quan cũng vậy. Sao họ có thể bỏ qua. Đúng lúc này, gia chủ nhà họ Quan liếc nhìn thấy điều gì đó trên màn hình. Ông ta giật bắn người, mặt tái nhợt.
“Không…không thể nào…”
“Anh sao thế?”, Quan Uy cảm thấy kỳ lạ.
Thế nhưng gia chủ nhà họ Quan không trả lời ông ta, mà chỉ trố tròn mắt nhìn màn hình. Nói chính xác hơn là nhìn vào ngón tay mà Lâm Chính đang đặt nhẹ trên bàn.
Nhìn thấy nó, ông ta run rẩy: “Người này…không thể đấu lại được người này rồi…”