TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1287: BĂNG THƯỢNG QUÂN

“Không thể đối địch với người đó?”.

Quan Uy ngạc nhiên hỏi: “Anh cả, anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ thể diện nhà họ Quan chúng ta mất hết lại bỏ qua như vậy?”.

Gia chủ nhà họ Quan hít sâu một hơi, vốn định nói, nhưng lại nhìn quanh mọi người, khẽ phất tay.

Mọi người hiểu ý, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Quan Uy càng thấy tò mò.

Đợi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Quan Uy mới hỏi: “Anh cả, có chuyện gì mà bí hiểm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Gia chủ nhà họ Quan đi đến trước màn hình, chỉ vào ngón tay của Lâm Chính: “Biết đây là gì không?”.

“Không… không biết…”.

“Đây là nhẫn dành riêng cho giáo chủ Đông Hoàng Giáo, tên là nhẫn Đông Hoàng!”, gia chủ nhà họ Quan nói.

“Đông Hoàng Giáo?”.

Quan Uy hít ngược một hơi.

Ông ta không thể chưa từng nghe qua cái tên này.

Đây là đại giáo nổi tiếng trong nước!

Nhà họ Quan ở Quan Thành bọn họ so với Đông Hoàng Giáo chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng!

“Nhẫn Đông Hoàng là nhẫn dành riêng chỉ có giáo chủ Đông Hoàng Giáo mới được đeo!”.

“Anh cả, ý anh là… thần y Lâm là giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”.

“Phải”.

“Sao… sao có thể?”, Quan Uy kinh hãi, cảm thấy đầu hơi đau, sau đó vội hỏi: “Có khi nào là giả không?”.

“Vậy hộ vệ bên cạnh cậu ta phải giải thích thế nào? Anh nghĩ có lẽ những hộ vệ đó là cao thủ đến từ Đông Hoàng Giáo!”.

“Anh cả, bây giờ phải làm sao? Chúng ta đắc tội với thần y Lâm, nếu ngày nào đó cậu ta không vui tìm chúng ta tính sổ, nhà họ Quan chúng ta sẽ không đối phó nổi”, Quan Uy ủ rũ nói.

“Chú yên tâm, nếu thần y Lâm thật sự đối phó với nhà họ Quan chúng ta, mấy người các chú sẽ không thể nào sống sót quay về”, gia chủ nhà họ Quan nói.

“Anh cả, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.

“Không thể đi con đường thông qua Nhan Khả Nhi được nữa, chúng ta không thể gây thù kết oán với Đông Hoàng Giáo… Nếu đã không đi được thì chỉ đành từ bỏ…”.

“Haizz…”, Quan Uy thở dài.

“Đừng ủ rũ nữa, mặc dù chúng ta không thể thông qua Nhan Khả Nhi bắt nối quan hệ với thôn Dược Vương, nhưng cũng không phải không còn đường nào khác”.

“Anh cả, ý anh là…”.

“Không phải vẫn còn Đông Hoàng Giáo sao?”.

Gia chủ nhà họ Quan nhỏ giọng nói.

Hơi thở của Quan Uy hơi run rẩy, mở to mắt, sau đó ông ta mau chóng gật đầu: “Anh cả, em biết nên làm thế nào rồi”.

Trước một khách sạn xa hoa.

Một người đàn ông ăn mặc vô cùng nhếch nhác lo lắng nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Thiếu nữ cũng ăn mặc vô cùng nhếch nhác, lễ phục trên người đầy vết rách, một vài chỗ lộ cả da thịt. Đầu tóc rối bời, giống như lâu rồi chưa gội, trên mặt cũng có đầy vết bẩn.

Dù là vậy vẫn không thể che đi ngũ quan đẹp đẽ của cô ta.

Người qua đường đều dồn ánh mắt tới, chỉ trỏ.

“Cô chủ, quản gia nói chúng ta đến tìm thế gia Nạp Lan cầu xin sự giúp đỡ, sao cô lại đến đây?”, người đàn ông sốt ruột hỏi.

Hóa ra thiếu nữ này chính là Nam Cung Vân Thu chạy từ thế gia Nam Cung ra đây…

“Đến thế gia Nạp Lan thì có tác dụng gì? Nạp Lan Thiên không phải đối thủ của thần y Lâm! Không thấy anh ta cũng hoảng loạn chạy trốn đấy sao? Chúng ta tìm anh ta chỉ giẫm lên vết xe đổ! Cho nên chúng ta chỉ có thể tìm người mạnh hơn giúp đỡ!”.

“Người mạnh hơn?”, người đi theo bên cạnh sững sờ.

“Đừng nhiều lời, đi theo tôi là được!”.

Nam Cung Vân Thu hít sâu một hơi, cất bước đi vào khách sạn.

Quản lý khách sạn nhìn thấy Nam Cung Vân Thu quần áo lam lũ, vốn định ngăn cô ta lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của cô ta lại dừng bước.

Nam Cung Vân Thu chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại quần áo một lúc, sau đó mới đi thang máy lên tầng cao nhất.

Ở nhà hàng ngoài trời trên tầng cao nhất tràn ngập tiếng cười đùa huyên náo.

Một người đàn ông để trần, da dẻ ngăm đen đang bịt mắt bắt những cô gái mặc bikini bốc lửa.

Người đàn ông cười lớn, dường như chơi rất vui vẻ, trong ngoài nhà hàng đều ngập trong bầu không khí vui tươi.

Nam Cung Vân Thu sửng sốt một lúc, vội vàng đi vào trong, nhưng bị người phục vụ ngoài cửa ngăn lại.

“Thưa cô, nhà hàng tầng này đã được vị khách đó bao trọn, cô không được vào trong”, người phục vụ mỉm cười nói.

“Tôi… Tôi là bạn của người đó”, Nam Cung Vân Thu vội nói.

“Thế à? Xin hỏi cô tên gì, nếu là bạn của người đó thì tôi có thể thông báo cho người đó giúp cô”, người phục vụ nói.

“Tôi là…”.

Nam Cung Vân Thu hơi sốt ruột, cô ta biết dù mình có báo tên ra, người kia chưa chắc đã gặp cô ta. Trong lúc cấp bách, Nam Cung Vân Thu đẩy người phục vụ đó ra, bước thẳng vào trong nhà hàng, quỳ xuống gào khóc: “Thiên kiêu Băng Thượng Quân! Cầu xin anh hãy làm chủ cho thế gia Nam Cung!”.

Lời này vừa nói ra, người trong nhà hàng đều sửng sốt.

Người đàn ông bịt mắt cũng sững sờ.

Anh ta tháo bịt mắt xuống, nhìn Nam Cung Vân Thu đang quỳ dưới đất khóc lóc, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Sau khi nhìn kỹ một lúc, anh ta bừng tỉnh.

“Cô là… Nam Cung Vân Thu? Cô hai của thế gia Nam Cung?”.

“Là tôi, anh Băng Thượng Quân! Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau một lần!”, Nam Cung Vân Thu giàn giụa nước mắt, nói.

“Tôi nhớ ra rồi, ở đại hội anh hùng khi xưa, cô tham gia cùng bố cô, chúng ta đã gặp nhau một lần! Cô Nam Cung, sao vậy? Sao lại nhếch nhác như thế?”, Băng Thượng Quân ngạc nhiên hỏi.

“Anh Băng Thượng Quân, thế gia Nam Cung chúng tôi tiêu rồi… Nhà chúng tôi tiêu thật rồi! Cầu xin anh giúp tôi! Xin anh cứu tôi!”.

Nam Cung Vân Thu kích động, vừa kêu lên chưa được hai câu, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi.

“A!”.

Các cô gái ở xung quanh giật mình hoảng hốt.

“Mau, gọi xe cấp cứu, đưa cô ấy đến bệnh viện chữa trị!”.

Băng Thượng Quân quát lên.

“Vâng thưa anh”.

“Được rồi, các người đẹp, hôm nay đến đây thôi! Tôi chơi rất vui vẻ, mọi người về trước đi!”.

Băng Thượng Quân lấy một túi tiền từ trong túi áo ra đặt lên bàn, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Khoảng một tiếng sau.

Tại giường bệnh ở bệnh viện thành phố.

Băng Thượng Quân yên lặng lắng nghe Nam Cung Vân Thu khóc lóc kể lể.

Đợi cô ta kể xong, Băng Thượng Quân đi đến bên cửa sổ, không quan tâm biển báo “cấm hút thuốc”, lấy thuốc lá ra châm một điếu.

“Cô khẳng định… thần y Lâm đó đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo, đồng thời đánh thắng Nạp Lan Thiên?”.

“Phải… Hơn nữa, thần y Lâm đó nói anh ta đánh bại Nạp Lan Thiên chỉ là khởi đầu, người tiếp theo sẽ là anh! Anh ta định càn quét bảng thiên kiêu! Nếu không phải thế gia Nam Cung chúng tôi ra tay kịp thời, e rằng Nạp Lan Thiên đã chết ở đó! Anh Băng, lần này tôi đến tìm anh không chỉ cầu xin anh giúp đỡ, tôi cũng đến để nhắc nhở anh. Nếu thần y Lâm tìm đến anh mà anh không kịp chuẩn bị trước, chưa chắc anh đã là đối thủ của anh ta!”, Nam Cung Vân Thu hơi căng thẳng, nói.

Băng Thượng Quân vẩy tàn thuốc, mỉm cười nói: “Cô Nam Cung, cô không cần thêm dầu thêm muối để khơi lên thù hận giữa tôi và thần y Lâm. Tôi và anh ta chưa từng gặp mặt, chỉ dựa vào mấy lời của cô mà muốn tôi hận anh ta, e rằng không làm được”.

Nam Cung Vân Thu ngạc nhiên, vẻ mặt mất tự nhiên.

“Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ lấy lại công bằng cho thế gia Nam Cung của cô. Tôi nợ bố cô một món nợ ân tình, lần này nên trả lại rồi!”.

Băng Thượng Quân dập tắt đầu thuốc, quay người đi ra phía cửa.

“Anh Băng, anh đi đâu vậy?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi.

“Giang Thành!”.

Giọng nói của Băng Thượng Quân từ ngoài cửa truyền tới.


Đọc truyện chữ Full