“Ồ?”.
Thiện Vĩnh ngẩng đầu lên, đặt tách trà xuống, đôi mắt sáng suốt và sâu sắc liếc nhìn Lâm Chính, giống như người lớn đánh giá con trẻ.
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi như vậy mà có được thành tựu như ngày hôm nay. Thần y Lâm! Nhân tài như cậu có thể gọi là yêu nghiệt tuyệt thế”.
“Ông đến địa bàn của tôi, còn làm người của tôi bị thương, không giải thích gì sao?”, Lâm Chính nói.
“Tôi không giết bọn họ đã là cho các người lời giải thích rồi!”.
“Vậy là tôi phải cảm ơn ông rồi?”, Lâm Chính nheo mắt lại.
“Được rồi, thần y Lâm, chúng ta đừng nói những chuyện linh tinh này nữa!”, Thiện Vĩnh dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, nói thẳng: “Lần này tôi đến là để đưa một người đi, cậu mau dẫn cô ta tới cho tôi”.
Ngay cả chữ mời cũng không có, giọng điệu này giống như là ra lệnh cho Lâm Chính.
Đám người Dịch Quế Lâm nổi giận, đang định nổi nóng thì Lâm Chính ở bên này giơ tay, ra hiệu bọn họ bình tĩnh.
“Ông nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn giao người sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi chỉ muốn tốt cho cậu”.
Thiện Vĩnh bưng nước trà trên bàn lên, lại uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Chuyện của thế gia Nam Cung đã truyền đến tai minh chủ, hơn nữa chuyện cậu làm bị thương người của Cô Phong mọi người cũng đã biết, cậu có hiểu điều này có nghĩa gì không?”.
“Không hiểu”.
“Có nghĩa minh chủ đã hạ quyết tâm phải diệt trừ cậu, dù là Học viện Huyền Y Phái hay là Đông Hoàng Giáo”.
“Chuyện này liên quan gì đến Nhan Khả Nhi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu cậu giao nộp Nhan Khả Nhi, tôi có thể cầu xin minh chủ thay cậu, để minh chủ tha cho cậu một mạng! Mặc dù Đông Hoàng Giáo của cậu và Học viện Huyền Y Giáo sẽ không còn tồn tại, nhưng ít nhất cậu vẫn còn một mạng sống, không phải tốt hơn sao?”, Thiện Vĩnh nói.
“Vậy nếu tôi không giao người thì sao?".
“Tôi hi vọng cậu sẽ không đưa ra quyết định ngu xuẩn đó”, Thiện Vĩnh liên tục lắc đầu.
“E rằng phải khiến ông thất vọng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Để lại những kẻ đã làm người của tôi bị thương, những người khác mời rời đi cho”.
Nghe vậy, Thiện Vĩnh nhìn anh thật sâu.
Những người khác đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thần y Lâm, quyết định của cậu là thế à?”, giọng điệu của Thiện Vĩnh dần trở nên lạnh lẽo.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận”, Thiện Vĩnh nói, sau đó đứng dậy: “Chúng ta đi!”.
Bọn họ lập tức đi theo Thiện Vĩnh rời đi.
Nhưng Dịch Quế Lâm ở trước cửa lại ngăn ông ta lại.
“Thế nào? Thần y Lâm định động tay ở đây à? Nếu là như vậy, tôi cũng không ngại”, Thiện Vĩnh bình tĩnh nói.
Ông ta dứt lời, các đệ tử đằng sau ông ta đều tiến lên, xếp thành một hàng, bày tư thế.
Người có thể đi theo Thiện Vĩnh đến đây đương nhiên đều là tinh nhuệ của Bằng Tông, không dễ đối phó.
Ít nhất bên phía Dịch Quế Lâm có áp lực rất lớn.
Nhưng Lâm Chính không sợ.
Anh khẽ phất tay, sáu bóng người không biết từ đâu đi tới, đứng ở phía trước anh.
Sáu người không động dậy, tất cả đều trang bị vũ trang, giống như tượng điêu khắc.
Thiện Vĩnh thấy vậy, hơi thở trở nên nhanh hơn.
“Ảnh ngự?”.
Người của Bằng Tông đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Thiện Vĩnh, ông tự mình giao người hay là để tôi tự ra tay? Tôi nói cho ông biết, nếu tôi ra tay thì người bị thương… không phải chỉ số ít người này đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu đang uy hiếp tôi?”, Thiện Vĩnh nhíu mày hỏi.
“Phải”, Lâm Chính thừa nhận một cách sảng khoái.
“Ha ha, không ngờ Thiện Vĩnh tôi tung hoành cả đời, đến năm một trăm tuổi lại bị một thằng nhóc uy hiếp, thú vị thật!”.
Thiện Vĩnh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ lĩnh giáo thực lực của ảnh ngự Đông Hoàng Giáo vậy!”.
Ông ta dứt lời, người của Bằng Tông chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính cũng đứng dậy, trong mắt lộ ra sát cơ.
Hai bên đối chọi gay gắt, dường như chuẩn bị một trận đại chiến.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng, một tiếng hô to lại vang lên.
“Ai là thần y Lâm?”.
Người đó dứt lời, ai cũng nhìn ra ngoài phòng.
Một người đàn ông vội vã chạy tới, nhìn vào trong phòng, hỏi: “Ai là thần y Lâm? Làm phiền trả lời một tiếng”.
Người đó vừa xuất hiện, người của Bằng Tông đều biến sắc.
Thiện Vĩnh cũng bất ngờ.
Lâm Chính bắt được sự thay đổi vẻ mặt của bọn họ, ánh mắt nghiêm nghị, lên tiếng: “Là tôi, anh là ai?”.
“Tôi là Băng Thượng Quân! Thần y Lâm, chúng ta tỷ võ đi”, người đến nói.
“Băng Thượng Quân?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.
Dịch Quế Lâm ở bên cạnh lại như sét đánh bên tai.
“Ông biết anh ta sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhân vật… xếp hạng 9 trên bảng thiên kiêu”, giọng nói của Dịch Quế Lâm cũng run rẩy.
“Hóa ra là anh ta?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Những người xung quanh giật mình.
Thiên kiêu hạng 9?
Điên rồi sao?
Một nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây…
“Thần y Lâm, nghe nói trước đây không lâu anh đã đánh bại Nạp Lan Thiên xếp hạng 10, hơn nữa còn chiến thắng một cách rất dễ dàng. Tôi nghĩ thực lực giữa tôi và anh không chênh lệch quá nhiều. Thế nào? Đánh một trận chứ?”, Băng Thượng Quân hỏi.
“E rằng phải đợi lát nữa, tôi phải giải quyết những người này trước”.
Lâm Chính đáp.
“Những người này?”, Băng Thượng Quân nhìn sang đám người Thiện Vĩnh, nhíu mày: “Những người này là ai? Không thể bảo bọn họ cút nhanh một chút à? Tôi không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian!”.
“Bọn họ là…”.
“Được rồi, thần y Lâm, anh không cần nói nữa. Tôi giải quyết những người này giúp anh, anh mau đi chuẩn bị, đấu với tôi một trận!”.
Băng Thượng Quân nói, chen thẳng vào trong, đứng trước mặt đám Thiện Vĩnh.
Thiện Vĩnh trợn tròn mắt kinh ngạc.