TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1288: GỌI THẦN Y LÂM CỦA CÁC NGƯỜI RA ĐÂY!

Sau khi chuyện Quan Uy bị ném ra khỏi Học viện Huyền Y Phái truyền ra, người đến gây sự quả nhiên ít hơn nhiều, nhưng nếu nói không có thì cũng không phải.

May là Dịch Quế Lâm dẫn theo cao thủ Kỳ Lân Môn đến đây, đuổi những kẻ đến đòi người đi khỏi.

Những chuyện này Từ Thiên, Cung Hỉ Vân không đối phó được, bọn họ cùng lắm chỉ có thể xử lý những người bình thường.

Trong phòng pha chế thuốc.

Lâm Chính, Tần Bách Tùng, Nhan Khả Nhi, Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và một nhóm y sĩ lành nghề tụ tập với nhau, đang làm thêm giờ để nghiên cứu điều chế thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh.

Bọn họ vô cùng cẩn thận, chuyên chú nghiên cứu.

Lâm Chính lấy Sâm Hoàng lấy được từ thôn dược Tân Điền ra, cắt một miếng nhỏ, dùng nó làm thuốc dẫn để tinh luyện.

Mỗi một bước anh làm đều cực kỳ cẩn thận, không dám có chút sai sót nào.

Ục ục!

Lò thuốc sôi trào.

Mọi người cùng nhìn sang.

Lâm Chính cũng lên tinh thần, vội bưng lò thuốc đến bên này. Anh mở nồi, cho nửa đoạn châm bạc vào trong, sau đó lấy ra, giao cho Tần Bách Tùng ở bên cạnh.

Tần Bách Tùng lập tức lấy một chiếc khăn đặc biệt lau sơ qua, sau đó đặt chiếc khăn có dính nước thuốc dưới kính hiển vi ở bên cạnh quan sát.

Lâm Chính thì ở một bên kiểm tra dược hiệu trên châm bạc.

Khoảng mười phút sau, vẻ mặt Lâm Chính dần trở nên khó coi.

“Thầy… hình như… không ổn lắm…”, Tần Bách Tùng ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch.

“Ngay cả Sâm Hoàng làm thuốc dẫn cũng không đủ?”.

Lâm Chính âm thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm.

“Dược hiệu của Sâm Hoàng có thể gọi là cực tốt, nếu ngay cả nó cũng không tổng hợp được độc tố của hoa Tuyệt Mệnh… e rằng dược liệu bình thường không thể làm gì được độc của hoa Tuyệt Mệnh”, Hùng Trưởng Bạch nói.

“Có phải lượng thuốc không đủ hay không? Có cần thêm gấp đôi vào thử xem?”, Long Thủ cẩn thận đề nghị.

Lời này nói ra, Nhan Khả Nhi sốt ruột, vội nói: “Đừng! Sâm Hoàng chỉ có chừng đó, sao có thể lãng phí như vậy? Thần y Lâm, anh đã nói đợi tôi trồng được thuốc mà anh muốn, anh sẽ trả Sâm Hoàng lại cho tôi! Anh không được tự tiện dùng hết nó!”.

Lâm Chính không quan tâm đến lời của Nhan Khả Nhi nói, mà nói với Long Thủ: “Tăng thêm lượng thuốc có thể đối phó được độc trong cơ thể Tiểu Nhu, nhưng cơ thể cô ấy chắc chắn sẽ không tiêu hóa được. Chỉ sợ đến lúc đó độc còn chưa giải, cô ấy đã vì dùng thuốc quá liều mà chết! Vì vậy cách này không dùng được”.

Long Thủ rơi vào trầm tư.

Độc trong cơ thể Tô Nhu quá khó giải.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, phòng pha chế thuốc vang tiếng gõ cửa.

“Ai đấy? Không phải đã nói chúng tôi đang điều chế thuốc, không có chuyện gì thì không được quấy rầy hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch nhíu mày, chạy ra mở cửa.

Nào ngờ cửa vừa mở, người đứng ngoài lại là Dịch Quế Lâm!

“Ông Dịch?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên.

“Xảy ra chuyện rồi!”, Dịch Quế Lâm có vẻ nghiêm trọng, nói.

Lâm Chính nghe vậy lập tức bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Một nhóm người tìm đến cửa, bọn họ chỉ rõ muốn bắt Nhan Khả Nhi, tôi… không ngăn được!”, Dịch Quế Lâm nói.

Mấy người họ đều run rẩy.

Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không ngăn được… người đến chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

“Là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Bằng Tông!”, Dịch Quế Lâm nói.

Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức nghiêm nghị.

Bằng Tông!

Một trong mười ba thế lực của Cô Phong!

Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, dù Bằng Tông không gia nhập mười ba thế lực của Cô Phong thì đó cũng là một tông phái quy mô rộng lớn, Kỳ Lân Môn hoàn toàn không thể tranh đấu với họ.

“Đi xem xem”.

Lâm Chính nói, cất bước đi.

Trong phòng họp.

Một nhóm người đang ngồi trong đó uống trà.

Cửa phòng họp có vài đệ tử của Kỳ Lân Môn.

Tay chân những đệ tử này đều bị đánh gãy, ai nấy nằm trên đất không ngừng rên la, đau đớn vô cùng.

“Hả?”.

Dịch Quế Lâm biến sắc, vội tiến lên.

“Mã Nhuận, Lưu Minh! Hai người có sao không?”.

“Phó môn chủ, tôi… chúng tôi…”.

Vài đệ tử đau đến mức không nói nên lời, chỉ đành gian nan nhìn vào phía trong cửa.

Dịch Quế Lâm phẫn nộ, đứng dậy, đạp cửa phòng họp ra.

“Khốn nạn! Đám người Bằng Tông các người thật quá đáng! Vì sao lại làm đệ tử của tôi bị thương?!”, Dịch Quế Lâm chỉ vào người ở trong đó mắng chửi.

Nhưng người trong đó không quan tâm đến ông ta.

Lâm Chính cũng đi theo vào, phát hiện có một người đàn ông trung niên râu dài đang ngồi nơi ghế trong phòng họp.

Người đàn ông đang uống trà, nhàn nhã tự đắc, cử chỉ ung dung, hơn nữa… không nhìn tới Dịch Quế Lâm một cái!

Chỉ có người bên cạnh ông ta lên tiếng.

“Bảo thần y Lâm của các người ra đây đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”.

“Phó tông chủ?”.

Sắc mặt Dịch Quế Lâm trắng bệch, cơn tức cũng nguôi đi vài phần.

“Ông biết sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Phó tông chủ của Bằng Tông, Thiện Vĩnh! Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đã vang danh tứ phương rồi”, Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.

“Còn nhỏ?”.

Lâm Chính kinh ngạc, liếc nhìn Thiện Vĩnh, lại nhìn sang Dịch Quế Lâm, nghi hoặc hỏi: “Nhìn ông ta không lớn tuổi bằng ông mà”.

“Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, thân xác của ông ta đã được ông ta luyện đến cảnh giới cực kỳ đáng sợ nên trông vô cùng trẻ tuổi! Thực ra ông ta đã là ông lão một trăm tuổi!”.

“Ra là vậy”.

Lâm Chính gật đầu, nhìn Thiện Vĩnh, đi tới.

“Thần y Lâm của các người đâu?”, người đàn ông đó lại lên tiếng hỏi.

“Chính là tôi!”, Lâm Chính ngồi xuống, nói.


Đọc truyện chữ Full