Lúc này Lâm Chính mới biết, ba ngày trước phim Chiến Hổ đã được chiếu tại các rạp.
Vốn dĩ Tống Kinh không đặt hi vọng vào bộ phim này lắm.
Dù sao nội dung của bộ phim này khác với thị hiếu bây giờ. Khán giả thích xem phim kiểu Marie Sue hoặc cung đình xuyên qua, nhưng bộ phim này lại là điện ảnh về chiến tranh cực kỳ hiếm có, rất ít người yêu thích.
Cộng thêm bản thân bộ phim này sử dụng toàn người mới, không có bất kỳ ai có lượng fans hâm mộ đông đảo. Nếu không phải có thần y Lâm chống đỡ thì hoàn toàn không được nhiều người quan tâm.
Nhưng chung quy thần y Lâm đóng vai trò một bảng hiệu rất tốt.
Dương Hoa nổi tiếng trong nước, thần y Lâm cũng là đối tượng được nhiều người chú ý. Tống Kinh cho rằng bộ phim này chỉ dựa vào gương mặt của thần y Lâm để bán được năm sáu trăm triệu lấy lại vốn hoàn toàn không thành vấn đề.
Nào ngờ chỉ mới ba ngày đã phá nhiều kỷ lục phòng vé điện ảnh trong nước, doanh thu đạt gần hai tỷ.
Chỉ riêng doanh thu lượt chiếu đầu đã đạt gần năm trăm triệu.
Các nền tảng đưa ra số điểm bình quân là 9,5 điểm trở lên.
Đây đúng là kỳ tích.
Phải biết bộ phim này được tuyên truyền không tính là mạnh, nhưng doanh thu bùng nổ như vậy có nghĩa lời truyền miệng rất tốt, mà một khi lời truyền miệng lan rộng, doanh thu những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ lên đỉnh cao mới.
“Chủ tịch Lâm, tôi đoán doanh thu cuối cùng của bộ phim này sẽ đạt gần sáu tỷ! Lịch sử điện ảnh trong nước không có bộ phim nào có doanh thu cao như vậy! Chủ tịch Lâm! Nhờ vào sự chỉ đạo sáng suốt của cậu mới có một bộ điện ảnh huy hoàng như vậy!”, Tống Kinh vô cùng kích động, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chuyện này cũng không thể thiếu sự nỗ lực của các ông”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm khiêm tốn quá. À đúng rồi Chủ tịch Lâm, hôm nay ở khách sạn Minh Châu sẽ tổ chức lễ mừng công, không biết cậu có tiện… À… Cô Tô Dư cũng sẽ đến! Bây giờ cô ấy đã là ngôi sao lớn rồi!”, Tống Kinh cười nói.
Lâm Chính vốn không muốn đi, nhưng nghe nói Tô Dư cũng đến, anh suy nghĩ một lúc vẫn đồng ý.
“Tối tôi sẽ đến, nhưng không phải với thân phận Chủ tịch Lâm. Tôi uống cùng Tô Dư ly rượu rồi sẽ đi, đừng để ai quấy rầy tôi”, Lâm Chính nói.
Cũng đã lâu không gặp cô ấy.
“Được! Được! Chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu.
Lâm Chính cất điện thoại đi, thở ra một hơi khí đục.
Anh không có ý che giấu thân phận Chủ tịch Lâm, thực sự là với tình hình bây giờ anh không thích hợp dùng thân phận của Chủ tịch Lâm để tiếp xúc với Tô Dư.
Phải biết rằng Tô Nhu bị hại mù mắt là bởi vì anh liên lụy. Bây giờ mười ba thế lực Cô Phong vẫn đang theo dõi anh từng phút từng giây, nếu để bọn họ biết Tô Dư thân thiết với Chủ tịch Lâm, khó tránh sẽ bị mười ba thế lực Cô Phong chú ý, lúc đó Tô Dư sẽ gặp phiền phức.
Sau khi quay về, Lâm Chính tắm rửa, thay lễ phục mà Mã Hải đã chuẩn bị trước, nghỉ ngơi một lúc.
Sáu giờ chiều, Mã Hải đích thân lái xe đưa Lâm Chính đến trước cửa khách sạn Minh Châu.
Trước cửa khách sạn, siêu xe hội tụ, người qua lại đông đúc.
Nhiều phóng viên tụ tập trước cửa, cầm ống kính quay chụp những người đi vào.
Tối nay, người có thể ra vào khách sạn Minh Châu đều là người giàu sang, người tầm thường không thể đến gần.
“Ông đừng lái xe vào, để tôi tự đi vào”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì hãy gọi cho tôi”, Mã Hải nói.
“Ừ”.
Lâm Chính đẩy cửa ra, lấy thiệp mời đi vào trong.
Lúc này, anh đang dùng dáng vẻ vốn có của Lâm Chính.
Bảo vệ vốn định ngăn anh lại, nhưng nhìn thấy thiệp mời trong tay anh thì rất bất ngờ, mới để anh vào.
Anh vừa vào chưa được bao lâu.
Ting ting!
Một tiếng còi chói tai vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên, quay đầu lại, một chiếc Maserati màu hồng đi theo phía sau anh.
Anh nhìn sang con đường rộng rãi bên cạnh, không nhường đường.
Ting ting ting ting…
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa.
Lâm Chính vờ như không nghe thấy, cứ chăm chăm đi.
Maserati đi vòng qua, tới bên cạnh Lâm Chính, kéo cửa xe xuống, một vài người nam nữ ăn mặc thời thượng thò đầu ra mắng chửi.
“Con mẹ mày bị điếc tai hay mù mắt à? Tao bóp còi mà mày không nghe thấy sao?”.
“Nghe thấy rồi, có chuyện gì không?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi.
“Nghe thấy rồi mà còn không nhường đường cho tao?”, một người đàn ông nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai chửi mắng.
“Anh à, đường bên cạnh rộng như vậy, đừng nói chỉ một chiếc xe của anh đi qua, có thêm một chiếc xe nữa đi cũng đủ, vì sao tôi phải nhường đường cho anh?”, Lâm Chính ung dung trả lời.
“Con mẹ mày muốn chết à!”.
Mấy người đó nổi giận, đạp chân ga lái đến trước mặt Lâm Chính rồi dừng lại, sau đó vài người trên xe lao xuống, định ra tay.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc đỏ đột nhiên ngăn bọn họ lại, nhỏ giọng nói: “Anh Ngụy, đừng làm bậy. Xe của phóng viên đài truyền hình đã tới đây rồi, anh mà đánh nhau, ngày mai sẽ lên báo đấy!”.
Mấy người họ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn mới thấy một chiếc xe công vụ in logo báo giải trí Hoa Quốc đi vào, một phóng viên đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía này.
Người được gọi là anh Ngụy nghe vậy thì kìm nén lửa giận, chỉ vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh, xem như mày may mắn, cứ đợi đấy”.
Nói xong bọn họ lên xe, đi vào bãi đỗ xe.
Lâm Chính nhíu mày, không quan tâm, đang định rời đi thì lại nghe một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Lâm Chính? Loại người như cậu… sao cũng đến những nơi thế này?”.