Lâm Chính chau mày, quay lại nhìn. Hóa ra là Lưu Mãn Yến – dì của Tô Dư.
Lưu Mãn Yến là em gái của Lưu Mãn San, nhỏ hơn bà ta tầm chục tuổi, trông khá giống Lưu Mãn San hồi trẻ.
Bên cạnh Lưu Mãn Yến là Lưu Đại Bưu, bác của Tô Dư. Những người này ăn mặc sang chảnh, bộ dạng vô cùng cao ngạo.
Lâm Chính chợt hiểu ra. Tô Dư trở thành đại minh tinh, bản thân tỏa sáng thì người nhà cũng được thơm lây.
Lâm Chính rất ít khi tiếp xúc với người nhà họ Lưu, ít gặp mặt, thế nhưng anh biết vẫn cần phải lịch sự.
“Chào dì, chào bác”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người này chau mày, soi Lâm Chính một lượt. Lưu Mãn Yến thì nói thẳng: “Lâm Chính, ai bảo cậu tới đây thế?”
Lâm Chính nhìn bà ta bằng vẻ kỳ lạ: “Tô Du bảo tôi tới, có vấn đề gì sao?”
“Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lâm Chính, tôi nghe nói rồi, cậu có ý tiếp cận Tô Dư, mà con bé cũng khá coi trọng người em rể như cậu đúng không?”
“Đều là người nhà, có gì mà coi trọng không coi trọng chứ?”
“Cậu bớt nói nhảm lại! Lâm Chính, tôi cảnh cáo cậu, cậu hại Tô Nhu là vì nhà Tô Quảng có mắt không tròng mới để cậu vô thiên vô pháp như thế. Nhà họ Lưu không giống vậy. Nếu cậu hại Tô Dư của nhà này thì tôi nhất định sẽ cho cậu đẹp mặt đấy”, Lưu Mãn Yến hung hăng nói. Lưu Đại Bưu cùng trợn ngược mắt với Lâm Chính.
“Làm hại?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Dì à, sao dì có thể nói như vậy được?”
“Cậu quản việc của người khác nhiều thế làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy cậu trong buổi tiệc ngày hôm nay, cậu rời khỏi đây cho tôi”, Lưu Mãn Yến mất kiên nhẫn.
“Tôi có tham gia hay không không phải do dì quyết. Là do Tô Dư quyết. Nếu như dì có ý kiến với tôi thì đi nói chuyện với Tô Dư ấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Đứng lại!”, Lưu Đại Bưu chặn anh lại.
“Bác, mẹ…mọi người đang làm gì vậy? Anh Lâm có làm gì mọi người đâu. Tại sao lại không cho anh ấy vào”, con trai của Lưu Mãn Yến không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Người lớn nói chuyện, ai cho trẻ con xen vào”, Lưu Mãn Yến trợn mắt.
“Tiểu Cao không hiểu rồi. Cái cậu Lâm Chính này là một kẻ ăn bám đấy”, Lưu Đại Bưu giải thích.
“Ăn bám thì sao chứ, mọi người không thể giận cá chém thớt được mà”, Tiểu Cao nói.
“Nhóc này, con hiểu cái gì! Con có biết là Tô Nhu vì cậu ta mà bị mù mắt không?”, Lưu Mãn Yến tức giận.
“Hả! Thật sao ạ?”
“Là giả được chắc! Mẹ của Tô Nhu nói với mẹ mà”.
“Đang yên đang lành, sao anh Lâm Chính lại khiến chị Tô Nhu bị mù mắt chứ??”
“Cái đó thì mẹ không biết. Tóm lại là thằng này chẳng tốt đẹp gì. Ăn nhờ ở đợ, bất tài. Bình thường thì mẹ cũng chẳng thèm bận tâm, thế nhưng hôm nay cậu ta chạy tới đây thì mẹ không thể coi như không thấy được”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Mẹ, nếu mẹ ghét anh Lâm Chính thì có thể mặc kệ anh ấy mà. Hà tất phải gây sự”, sắc mặt Tiểu Cao trông vô cùng khó coi.
“Mẹ vì muốn tốt cho nhà Họ Lưu, muốn tốt cho chị Tô Dư của con đấy”
“Như vậy là có ý gì ạ?”
“Con nghĩ mà xem! Chị Tô Dư giờ là ai? Là đại minh tinh, là người của công chúng. Người như vậy không thể có những thông tin tiêu cực được. Hôm nay có rất nhiều công ty truyền thông, báo đài tới đây. Nếu để bọn họ để ý đến thằng này và moi được tin gì không hay thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của chị con. Lẽ nào con muốn hại chết chị Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến lên tiếng.
Dứt lời, Tiểu Cao á khẩu.
“Lâm Chính! Cậu nghe đây, giờ cậu cút ra khỏi khách sạn Minh Châu ngay lập tức. Cút càng xa càng tốt. Nếu không, tôi sẽ đánh cậu răng môi lẫn lộn đấy. Cậu chọn một trong hai đi”, Lưu Đại Bưu lạnh lùng nói.
Lâm Chính thản nhiên trả lời: “Lưu Đại Bưu, Lưu Mãn Yến, tôi nể Tô Dư mới khách sáo với mọi người. Nếu mọi người làm càn thật thì tôi cũng sẵn sàng chơi tới cùng”.
“Mẹ kiếp, cậu nói cái gì? Cậu chán sống rồi đúng không?”, Lưu Đại Bưu gầm lên. Ông ta túm cổ Lâm Chính, uy hiếp như một con thú.
“Đánh! Đánh đi anh! Dạy dỗ cho nó một bài học”, Lưu Mãn Yến gào lên, chỉ về phía Lâm Chính.
Lưu Đại Bưu chẳng thèm khách sáo, cứ thế giáng một đấm xuống mặt Lâm Chính.
Đúng lúc này.
“Dừng tay”.
Lưu Đại Bưu giật mình. Ông ta biết đó là giọng của ai nên lập tức dừng lại.
“Mẹ”, Lưu Mãn Yến quay qua.
Lúc này họ thấy một bà cụ đang được một nhóm người dìu tới. Bà cụ chống gậy, mái tóc ngắn đã bạc trắng, mặt lốm đốm đồi mồi, tuy nhiên đôi mắt thì vô cùng có thần.
Đây rõ ràng là bà cụ nhà họ Lưu, tên Thái Cầm – mẹ của đám người Lưu Mãn Yến, Lưu Đại Bưu.
Lâm Chính từng gặp bà cụ này.
“Chào bà Thái!”, Lâm Chính cúi mình.
“Mẹ”.
“Bà!”
Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu cũng kêu lên.
“Mấy đứa đang làm gì vậy?”, Thái Cầm nhìn chăm chăm mấy người Lưu Đại Bưu.
“Mẹ, bọn con đang giúp Tô Dư mà”, Lưu Mãn Yến vội vàng giải thích.
Nghe thấy vậy, bà cụ tức giận quát lớn: “Cho dù là vì Tô Dư thì mấy đứa cũng không được làm càn như vậy chứ! Không nhìn xem đây là đâu. Nếu mà đánh nhau, bị phóng viên nào bắt được, lên tin tức thì có phải là càng khiến danh tiếng của Tô Dư tổn hại hơn không?”
Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu vội cúi đầu, tỏ ra hối lỗi: “Mẹ, bọn con biết rồi”.
Bà cụ trừng mắt nhìn hai người rồi bước tới.
“Lâm Chính!”, bà ta gọi.
“Bà Thái”, Lâm Chính đáp lại.
“Đều là người nhà cả, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Coi như cậu nể mặt tôi, về đi!”, bà Thái tỏ vẻ nghiêm túc.
“Về sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Sao? Cậu không nghe lời hai đứa nó thì cũng thôi, chẳng lẽ đến tôi mà cậu cũng không nể mặt?”, bà cụ Thái tỏ vẻ tức giận, chống gậy cộp cộp xuống đất.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Thôi được! Nếu bà đã nói vậy thì cháu sẽ về. Nghe nói phía bên kia đường có tiệm cà phê, cháu đi thử xem sao. Mọi chuyện tới đây thôi”.
“Coi như cậu biết điều”, Lưu Đại Bưu hừ giọng.
“Đi sớm đi là đúng rồi, đừng trì hoãn người khác nữa”, Lưu Mãn Yến lầm bầm. Lâm Chính nghe thấy vậy thì khựng bước.
“Sao? Không phục à?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Không! Tôi chỉ muốn hỏi một câu?”, Lâm Chính nói.
“Câu gì?”
“Rốt cuộc trên đời này có thuốc hối hận không nhỉ?”
Nói xong, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.