TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1295: CHỈ CÓ MỌI NGƯỜI MỚI CÓ THỂ MỜI ĐƯỢC CẬU ẤY

“Ai cơ?"

Bà cụ Thái còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại.

“Bà ngoại, là đạo diễn Tống Kinh! Chính là ông ta bảo cháu dẫn Lâm Chính tới! Nếu Lâm Chính không tới, sẽ hủy bỏ tiệc chúc mừng!”, Tô Dư lo lắng nói: “Nên cháu mới muốn hỏi mọi người có thấy Lâm Chính đâu không?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.

Bao gồm cả Lưu Mãn San!

Nếu tiệc chúc mừng bị hủy bỏ, không nói đến việc bên ngoài sẽ suy đoán như thế nào, ít nhất danh tiếng của Tô Dư sẽ bị tổn hại rất nhiều!

Đối với một ngôi sao đang ở thời điểm quan trọng nhất trong hành trình trở thành ngôi sao của mình, bữa tiệc chúc mừng này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả đời Tô Dư.

Hơn nữa các giới thậm chí toàn bộ giới giải trí đều chú ý tới bữa tiệc chúc mừng này, một khi hủy bỏ, chẳng phải mọi người sẽ bắt đầu không ngừng suy diễn, sẽ ảnh hưởng rất lớn sao?

“Con gái, nghiêm... nghiêm trọng tới vậy sao?”

Giọng Lưu Mãn San cũng run rẩy.

“Mẹ, có lẽ mẹ đã từng nghe con nói rồi, sở dĩ con có thể gia nhập vào đoàn làm phim này là nhờ Lâm Chính giới thiệu đấy!” Tô Dư nói.

“Lâm Chính giới thiệu ư?”

Người nhà họ Lưu kinh ngạc.

“Mãn San, sao mẹ chưa từng nghe thấy con nhắc đến?”, bà cụ Thái cảm thấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu quát.

“Mẹ! Chuyện như vậy ai mà dám tin chứ? Một thằng ở rể như nó sao có thể quen biết với đạo diễn Tống Kinh? Con còn tưởng Tiểu Dư nói vậy là để bảo vệ tên rác rưởi đó..”, Lưu Mãn San ấm ức nói.

“Xem ra Tiểu Dư không nói dối”, bà cụ Thái trầm giọng nói.

“Bà ngoại, mọi người nói như vậy... hình như mọi người biết Lâm Chính ở đâu phải không?”, Tô Dư nhận ra vẻ mặt của mọi người có gì đó không đúng lắm, không nhịn được hỏi.

“À...”

Ánh mắt đám người Lưu Mãn Yến, Lưu Đại Bưu trốn tránh, ấp a ấp úng.

“Cháu gái, bon ta không biết Lâm Chính ở đâu... Cháu... Cháu hỏi bọn ta làm gì? Bọn ta cũng đâu quen biết gì với cậu ta chứ?”, lúc này, Lưu Mãn Yến mở lời, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Đúng vậy, cháu gái, cháu muốn tìm Lâm Chính thì gọi điện thoại cho cậu ta đi, tìm bọn ta làm gì?”, Lưu Đại Bưu cũng vội vàng nói.

“Không gọi điện được cho cậu ấy, cháu vừa hỏi quản lý khách sạn, thiệp mời Lâm Chính đã được quét, cậu ấy có ghi chép đi vào khách sạn, hồ sơ ghi cậu ấy vào cùng lúc với mọi người, cháu nghĩ mọi người có lẽ đã gặp cậu ấy, nhưng đã lâu vậy rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đi vào, nên cháu mới hỏi mọi người!”, Tô Dư sốt ruột nói.

“Nhưng bọn ta thật sự không biết Lâm Chính ở đâu cả”, Lưu Mãn Yến nói.

Bà ta lén liếc nhìn bà cụ Thái.

Bà cụ Thái không nói gì.

Lúc này Lưu Mãn Yến mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con gái, con nghĩ cách khác tìm đi, có lẽ cậu ta đi vệ sinh”, Lưu Mãn San an ủi.

“Nhà vệ sinh cũng đã tìm rồi nhưng không có ai”.

Tô Dư thở dài nói.

Lúc này một người ăn mặc như thư ký chạy tới, đẩy chiếc kính trên sống mũi hỏi: “Cô Tô, sao anh Lâm lại rời khỏi khách sạn?”

“Rời khỏi khách sạn ư?”, Tô Dư hết sức ngạc nhiên.

Cô gái kia lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video: “Đây là hình ảnh tôi vừa chụp được từ phòng giám sát của khách sạn, hình ảnh cho thấy anh Lâm vừa vào khách sạn không lâu đã rời đi”.

“Rời khỏi khách sạn hả?”, Tô Dư sửng sốt: “Nhưng bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!”

“Có thể anh ấy có việc bận, cô có thể liên lạc với anh ấy không?”, cô gái hỏi.

“Điện thoại không liên lạc được, có lẽ trong chốc lát cũng không tìm thấy...”, Tô Dư khổ sở nói.

“Không tìm được thì thôi! Bữa tiệc có cậu ta hay không cũng đâu ảnh hưởng gì?”, Lưu Mãn Yến vội vàng đứng dậy nói.

“Đúng vậy, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ xoay quanh một mình cậu ta sao? Nào Tiểu Dư, đi nói với đạo diễn Tống, lát nữa bác sẽ uống ba ly với ông ta!”, Lưu Đại Bưu nói với vẻ mặt hào hứng.

Nhưng Tô Dư lắc đầu thấp giọng nói: “Dì, bác, cháu đã nói rồi, nếu Lâm Chính không đến thì bữa tiệc sẽ không thể tiếp tục”.

Nụ cười của mấy người kia cứng đờ.

“Tiểu Nhã, đi báo tin cho đạo diễn Tống, nói với ông ấy... người không tới nữa đâu, bảo ông ấy hủy bữa tiệc chúc mừng đi”, Tô Dư thở dài nói.

“Vâng thưa cô Tô”.

Người có tên là Tiểu Nhã gật đầu, xoay lưng rời đi.

“Cái gì?”

Người nhà họ Lưu đều kinh ngạc, sắc mặt biến đổi.

“Chờ đã!”

Bà cụ Thái cũng không thể ngồi yên được nữa, bà ta đột nhiên đứng dậy, ngăn cô gái tên Tiểu Nhã lại.

“Bà cụ Thái còn có việc gì sao?”, Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi.

“Cô đừng đi, đừng đi tìm đạo diễn Tống! Chúng ta bàn bạc lại! Bàn bạc lại đã!”, bà cụ Thái lo lắng hét lên, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc.

“Bà ngoại, bà biết Lâm Chính ở đâu đúng không?”, Tô Dư đảo mắt nhìn bà cụ Thái, dè dặt hỏi.

Bà cụ Thái yên lặng.

“Không biết, bọn... bọn ta không biết”.

Lưu Mãn Yến vội nói.

“Em gái, đừng lấy tiền đồ của con gái chị ra để làm trò đùa! Bữa tiệc này mà bị hủy bỏ thì nó sẽ không có lợi gì!”,Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Lưu Mãn Yến, lạnh lùng nói.

Rõ ràng bà ta cũng thấy có gì đó không đúng lắm.

“Chị, em...”, Lưu Mãn Yến không nói nên lời.

“Được rồi, đừng nói nữa”.

Bà cụ Thái đột nhiên thở hắt một hơi, trầm giọng nói: “Cháu gái! Nếu không sai thì bây giờ Lâm Chính có lẽ đang uống cà phê ở quán cà phê mới mở bên kia đường! Cháu lập tức đi sang bên kia tìm cậu ta, có thể sẽ tìm thấy cậu ta đấy!”

“Cậu ấy đang uống cà phê ở bên kia đường ư?”

Tô Dư sửng sốt.

Tiểu Nhã cũng vô cùng kinh ngạc.

Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không tham gia bữa tiệc mà lại đi uống cà phê?

Tô Dư cũng không ngốc, sau khi suy nghĩ, mơ hồ đoán được gì đó, cô ta liếc nhìn người nhà họ Lưu, cẩn thận hỏi: “Bà ngoại, việc Lâm Chính rời khỏi khách sạn... có phải có liên quan đến mọi người không?”

“Cháu gái, cháu có ý gì?”, Lưu Đại Bưu cau mày nói.

“Thưa bác, nếu Lâm Chính không tham gia bữa tiệc có liên quan đến mọi người thì e rằng ngoại trừ mọi người ra, sẽ không ai có thể mời Lâm Chính quay lại đây!”, Tô Dư khẽ cắn răng, kiên định nói.


Đọc truyện chữ Full