TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1294: ĐẠO DIỄN TỐNG MỜI ANH ẤY

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, người nhà họ Lưu tức lắm.

“Mẹ kiếp, thằng ngốc đó nói gì vậy?”

“Thuốc hối hận sao? Hối hận cái cục shit ấy! Ra dẻ….!”

“Tức quá! Không đập cho thằng não tàn đó một trận thì khó chịu!”, Lưu Đại Bưu xắn ống tay định đuổi theo.

“Đại Bưu, quay lại ngay”, bà cụ Thái quát lên.

Lưu Đại Bưu khựng bước, quay qua nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ không thấy thằng đó ngông nghênh ngứa mắt à?”

“Con so đo với nó làm gì? Hôm nay là ngày tốt của cháu gái. Con làm loạn thì cháu gái con khó xử chứ sao?”, bà cụ Thái hừ giọng.

“Thôi được! Vậy tha cho nó vậy”.

“Vào trong đi! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cười tươi lên chút. Hôm nay nhà họ Lưu chúng ta sẽ lên ti vi đấy. Đừng để mất mặt Tô Dư”.

“Vâng!”, cả nhà họ Lưu cười tươi rói đi vào trong.

Bên trong khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đại sảnh trang trọng kết hợp với đèn chùm màu lam tinh tế, nhạc Jazz vang lên nhẹ nhàng. Một nhóm những quý cô ăn mặc sang trọng được các quý ông ôm eo, cùng bước tới vị trí trung tâm khiêu vũ, bầu không khí vô cùng lãng mạn.

Đám nhà báo tập trung ở khu vực nhất định. Bọn họ nếu muốn phỏng vấn thì phải được sự đồng ý của đối phương.

Không gian nhẹ nhàng, cùng với ánh đèn flash nhấp nháy, biểu cảm của mọi người trông càng tự nhiên hơn.

Nhà họ Lưu bước vào, những người trẻ thì tỏ ra kich sđộng: “Ôi trời! Dương Mịch!”

“Đó là Lưu Kiến Hoa phải không?”

“Còn cả Baby nữa! Đó chính là Baby!”

“Đều là những ngôi sao đang nổi cả”.

“Ôi trời!”

“Thật không hổ danh là buổi tiệc lớn trong giới giải trí. Chúng ta có thể tham gia được một buổi tiệc tầm cỡ thế này thì đúng là nở mày nở mặt”.

“Nhờ Tô Dư cả đấy”, nhà họ Lưu kích động lắm.

“Ấy mẹ! Anh! Em gái! Mọi người tới cả rồi!”, Lưu Mãn San trong bộ trang phục sang trọng cười tít mắt, bước tới niềm nở.

“Chị, chúc mừng chị có được một đứa con gái xuất sắc!”

“Mãn San quá tuyệt vời!", mọi người bắt đầu bợ đỡ bà ta.

Lưu Mãn San như mở cờ trong bụng. Bà ta đắc ý chết đi được. Hôm nay, bà ta cũng là nhân vật chính.

“Được rồi, được rồi. Người nhà cả, đừng vậy nữa. Nào mọi người, con xếp chỗ ngồi rồi. Hôm nay khách hơi đông, đều là những người có tiếng tăm cả, chúng ta là người nhà của Tô Dư nên có chỗ ngồi riêng, mọi người đừng ngồi linh tinh nhé", Lưu Mãn San cười nói.

“Đương nhiên là mọi người biết điều đó mà”.

“Bác ơi, vậy lát nữa cháu có thể tới xin chữ ký được không?”, Tiểu Cao thận trọng hỏi.

“Ký tên là gì chứ? Sau này cháu muốn chữ ký của ngôi sao nào thì cứ nói với chị ấy. Chuyện nhỏ như con thỏ”, Lưu Mãn San tự hào.

“Cảm ơn bác”, Tiểu Cao vui lắm. Mọi người trò chuyện, ai cũng cảm thấy vô cùng tự hào.

Có thể tiếp xúc với nhiều nhân vật tầm cỡ thế này thì không tự hào sao được. Họ cảm thấy mình như đang gia nhập vào giới thượng lưu vậy. Thậm chí có vài ngôi sao hạng hai còn sà tới bắt chuyện với bọn họ, khiến họ cảm thấy vô cùng đắc ý.

Đúng lúc này, có một nhóm người lao xao.

“Mau nhìn xem, là cô Tô Dư”.

“Nữ chính của phim Chiến Hổ xuất hiện rồi.

“Cô Tô Dư quả thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa”.

“Đúng vậy! Xem ra vị trí số một trong làng giải trí sắp có sự thay đổi rồi”.

Không ít quan khách cảm thán. Đám nhà báo thì đều chĩa micro về phía Tô Dư và muốn phỏng vấn cô ta. Tô Dư lịch sự từ chối, sau đó vội vàng đi về phía bên này.

“Tô Dư con tới bàn này làm gì? Bàn này toàn người nhà mình, mẹ sẽ tiếp mọi người. Con đi tiếp khách đi”, Lưu Mãn San mỉm cười.

“Mẹ…mọi người có nhìn thấy Lâm Chính không?”, Tô Dư hỏi.

“Lâm Chính sao?"

“Dạ!”

Dứt lời, cả nhà họ Lưu bàng hoàng. Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu cũng ngây người. Bà cụ Thái thì khẽ chau mày.

“Tô Dư, cháu tìm Lâm Chính có việc gì không?”, Lưu Mãn Yến bèn hỏi.

“Dì …chuyện này cháu không tiện nói cho mọi người. Chỉ là nếu Lâm Chính không tới thì buổi tiệc này sẽ không thể tổ chức được”, Tô Dư do dự, nhưng vẫn tiết lộ một ít thông tin.

“Cái gì?”, cả nhà họ Lưu hết hồn.

“Nhóc! Ý cháu là gì vậy? Buổi tiệc do tổ phim tổ chức thì có liên quan gì tới một người ngoài chứ? Sao thế? Lẽ nào cái thằng đó là lại Thiên Vương Lão Tử sao?”, bà cụ Thái không vui, lạnh lùng nói.

“Bà ngoại, bà nói hơi nặng lời rồi ạ”, Tô Dư tỏ ra khó xử.

“Nặng lời? Bà thấy cháu đang chuyện bé xé ra to thì có. Lâm Chính là do cháu mời đến đúng không? Đúng là làm loạn mà. Tô Dư, sao cháu lại mời cậu ta chứ? Ai bảo cháu mời cậu ta thế?”, bà cụ Thái hừ giọng.

“Bà ngoại, là đạo diễn Tống bảo cháu mời anh ấy”, Tô Dư nói thẳng.

Dứt lời, tất cả mọi người đều hết hồn.

Đọc truyện chữ Full