Người nhà họ Lưu ngồi yên tại chỗ, rối rít ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm, sững sờ như hóa đá.
Đầu óc ai cũng ong ong, trống rỗng.
Bọn họ đều cho rằng mình nghe nhầm.
Bầu không khí sôi trào.
Nhưng người nhà họ Lưu như không nghe thấy.
Bà cụ Thái run rẩy đứng lên, nhìn về phía sân khấu, sau đó nhìn về phía Tô Dư, nói: “Cháu gái, vừa rồi... Đạo diễn Tống nói gì cơ? Muốn... hủy bỏ tất cả hợp tác với cháu hả?”
“Đúng vậy bà ngoại”.
Tô Dư thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
“Sao lại như vậy? Hủy bỏ buổi tiệc chúc mừng thì đã đành, tại sao còn muốn hủy bỏ tất cả hợp tác với cháu?”
“Tống Kinh ức hiếp người quá đáng!”
Lưu Đại Bưu và Lưu Mãn Yến đột nhiên đứng phắt dậy, tức giận nói.
“Tiểu Dư! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tống Kinh... sao ông ta có thể đối xử với cháu như vậy?”, bà cụ Thái tức giận tới mức liên tục vỗ bàn chất vấn.
Còn Lưu Mãn San đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Bà ngoại, cháu đã nói rồi, Lâm Chính là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay! Nếu cậu ấy không ở đây thì bữa tiệc chắc chắn không thể diễn ra! Lúc trước mọi người không tin, bây giờ đã tin chưa?”, Tô Dư lén lau nước mắt, nước mắt như trân châu rơi xuống bộ lễ phục.
Người nhà họ Lưu trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều im lặng.
“Mẹ! Mẹ nghĩ cách đi! Sự nghiệp của Tiểu Dư mới bắt đầu thăng tiến, không thể bị hủy như vậy được!”
Lưu Mãn San nhào tới trước mặt bà cụ Thái, lớn tiếng khóc lóc.
Sắc mặt bà cụ Thái u ám, hơi lúng túng: “Mãn San, con muốn mẹ phải làm sao đây?”
“Mẹ, mẹ nghe Tiểu Dư nói rồi mà? Chỉ cần có thể mời Lâm Chính tới! Tiệc mừng vẫn có thể tiếp tục, tiền đồ của Tiểu Dư cũng được đảm bảo!”
“Con có ý gì?”,bà cụ Thái nhìn bà ta hỏi.
Tiếng khóc của Lưu Mãn San nhỏ hơn một chút, hơi do dự, thận trọng nói: “Mẹ, hay là... mẹ đi mời Lâm Chính về đi!”
“Cái gì?”
“Em gái, đầu óc em có vấn đề hả? Em dám bảo mẹ đi mời thằng rác rưởi kia sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này nhà họ Lưu chúng ta sao còn mặt mũi gặp người khác chứ?”
“Đúng vậy, Mãn San, cô điên rồi hả?”
“Lời như vậy mà cô cũng nói ra được hả? Chẳng lẽ cô không biết Lâm Chính là hạng người gì?”
Người nhà họ Lưu liên tục chỉ trích Lưu Mãn San, tất cả đều tràn đầy phẫn nộ.
Lưu Mãn San nghe thấy những lời này, lập tức tức giận nói: “Lâm Chính là ai? Để tôi nói cho các người biết! Lâm Chính chính là người khiến bữa tiệc của Tiểu Dư không thể tiếp tục! Người khiến Tống Kinh hủy bỏ tất cả hợp đồng của Tiểu Dư! Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Vậy thì sao? Chị Mãn San! Chị chỉ suy nghĩ cho Tiểu Dư, mà không suy nghĩ đến chúng tôi sao? Chẳng lẽ chúng tôi không phải người thân của chị à?”, Lưu Mãn Yến buồn bực nói.
“Mãn Yến! Em nói chuyện với thái độ gì vậy hả?”, Lưu Mãn San mắng.
“Thái độ gì? Thái độ của em như vậy đấy! Đừng tưởng rằng chị là chị thì em sẽ sợ chị! Chị đang muốn làm tổn hại lợi ích của nhà họ Lưu! Em còn không thể nói được sao?”, Lưu Mãn Yến nói.
“Em...”, Lưu Mãn San tức giận đến mức sắp không nói nên lời.
Tuy nhiên, vào lúc này, điện thoại của Lưu Mãn Yến đột nhiên vang lên.
Bà ta lườm Lưu Mãn San, lấy điện thoại ra, vội vàng bắt máy, nặn ra một nụ cười.
“Là anh Kiều à? Rất vui được gặp anh! Anh Kiều! Sao anh lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi vậy?”
Nhưng chưa nói được mấy câu, sắc mặt Lưu Mãn Yến đột nhiên tái nhợt...
Lúc bà ta cúp điện thoại, người bên cạnh vội vàng hỏi.
“Mãn Yến, sao vậy?”, Lưu Đại Bưu hỏi.
“Anh Kiều của công ty Quốc tế Hoa Vũ vừa gọi điện nói... ông ta cảm thấy Tiểu Cao không phù hợp làm việc trong công ty họ... Bị sa thải rồi...”, Lưu Mãn Yến run rẩy nói.
“Cái gì? Bị sa thải?”
Người xung quanh đều sửng sốt.
“Không đúng, lúc đầu không phải đã đồng ý sẽ sắp xếp cho Tiểu Cao vào Hoa Vũ làm việc sao... Tại sao lại lật lọng chứ?”, Lưu Đại Bưu hơi líu lưỡi.
“Chẳng lẽ bị ai đó chen ngang? Hoa Vũ là công ty lớn, nếu có thể vào, một năm kiếm một triệu tệ cũng không thành vấn đề, có bao nhiêu người tranh nhau muốn vào đó! E rằng có người có nhiều mối quan hệ hơn đã tranh vị trí của Tiểu Cao mất rồi?”, người bên cạnh nói.
Lưu Mãn Yến lắc đầu, khóc không ra nước mắt nói: “Không phải, không có ai tranh vị trí của Tiểu Cao cả, là Hoa Vũ không muốn nhận Tiểu Cao. Vừa rồi anh Kiều đã nói rõ, công ty bọn họ sở dĩ nhận Tiểu Cao là vì Tiểu Dư, vì nể mặt đạo diễn Tống, nhưng lúc nãy công ty của họ vừa nhận được tin hủy bỏ bữa tiệc nên đã thẳng tay sa thải Tiểu Cao!”
Vừa nói xong, người nhà họ Lưu đều chết lặng.
Ai cũng không ngờ tới sự tình sẽ trở nên như vậy....
“Chị! Tiểu Dư! Tiểu Cao không thể mất đi công việc này! Đây là tương lai của nó, sẽ ảnh hưởng đến cả đời của nó đấy! Chị, chị nghĩ cách gì đi!”, Lưu Mãn Yến chạy tới, nắm lấy cánh tay Lưu Mãn San kêu khóc.
“Sao cơ? Tiền đồ của Tiểu Cao là tiền đồ, còn tiền đồ của con gái chị thì không phải hả? Không có con gái chị thì em nghĩ Tiểu Cao có thể tìm được công việc như vậy sao?”, Lưu Mãn San tức giận nói.
“Chị, em sai rồi! Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ?”, lần này Lưu Mãn Yến hoàn toàn sợ hãi.
Lúc trước bà ta rất tự tin, nhưng đó là bà ta ỷ vào việc con trai bà ta sắp vào được một công ty lớn, kiếm được nhiều tiền.
Giờ bà ta vừa biết được công việc của con trai mình có được là nhờ vào Tô Dư, vì vậy bà ta lập tức sợ hãi.
Lưu Mãn San không trả lời câu hỏi của Lưu Mãn Yến, bà ta chỉ cúi đầu im lặng.
Người nhà họ Lưu cũng không dám nói gì nữa.
Lúc này không ai có thể xoay chuyển tình thế, chỉ duy nhất một người có khả năng...
Bà cụ Thái hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
“Xem ra tiền đồ nhà họ Lưu chúng ta phải phụ thuộc vào thằng ở rể nhà họ Tô này rồi.... Cháu gái!”
“Bà ngoại...”, Tô Dư lén lau nước mắt trên khóe mắt, khẽ gọi.
“Bà già này đi xin lỗi Lâm Chính, thì cháu có thể tiếp tục hợp đồng này chứ?”, hai mắt bà cụ Thái hé mở khàn giọng hỏi.
“Cháu... Cháu không biết...”, Tô Dư thấp giọng nói.
Mọi người im lặng.
“Đại Bưu!”, bà cụ Thái gọi.
“Sao vậy mẹ?”, Lưu Đại Bưu vội vàng tiến lên trả lời.
“Đi sang bên kia giữ Lâm Chính lại trước cho mẹ, những người còn lại đi theo mẹ tìm Lâm Chính!”
“Mẹ, mẹ... Đi thật hả?”, Lưu Đại Bưu không cam tâm hỏi.
“Chẳng lẽ còn có lựa chọn nào khác à? Đi nhanh!”, bà cụ Thái hét lên, chống gậy bước ra ngoài.
Lúc này Lâm Chính vẫn đang ở trong quán cà phê.
Nhưng cà phê của anh đã uống hết.
Sau khi tán gẫu vài câu với Lạc Thiên, Lâm Chính định rời đi.
Lạc Thiên cũng định đến y quán lấy thuốc.
“Không được đi!”
Lúc này, Lưu Đại Bưu xông vào quán cà phê, quát to về phía Lâm Chính.
“Ông muốn làm gì?”, Lạc Thiên lập tức cảnh giác, quát lớn.
“Cậu ta không được rời đi!”, Lưu Đại Bưu hung ác nói: “Nếu cậu ta dám đi thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta!”