TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1300: TÔI SẼ KHIẾN CẬU BIẾN MẤT KHỎI GIANG THÀNH

Câu này của Lưu Đại Bưu quả thực rất ngông cuồng.

Lạc Thiên vô cùng tức giận, lập tức gọi đám tay chân tới.

"Ông dám gây sự ở quán tôi à? Được! Để tôi xem rốt cuộc ông có ba đầu sáu tay, dám làm càn ở đây hay không?", Lạc Thiên tức giận nói.

"Oắt con, sớm muộn tôi cũng cho cô biết tay", Lưu Đại Bưu bực bội, còn định chửi bới.

Đúng lúc này, giọng nói của bà cụ Thái vang lên bên ngoài: "Đại Bưu, câm miệng!".

Lưu Đại Bưu sửng sốt, ngoảnh lại thấy bà cụ Thái được Lưu Mãn San và Lưu Mãn Yến đỡ vào quán cà phê.

Đôi mắt Lạc Thiên hơi đanh lại.

"Bà Thái, bà không đến tham gia tiệc chúc mừng sao? Sao lại đến đây? Chẳng lẽ mùi thơm của cà phê ở đây thu hút bà đến sao? Nếu đã vậy thì để tôi mời bà một ly! Tiểu Thiên, đi pha cho bà Thái một ly cà phê, tính tiền cho tôi".

"Vâng, anh Lâm".

Lạc Thiên đáp, rồi chạy ra sau quầy bận rộn.

"Được rồi cậu Lâm, có chuyện gì chúng ta nói thẳng với nhau đi. Chắc là cậu cũng biết mục đích bà già này đến đây, chúng ta nói ngắn gọn thôi", bà cụ Thái liếc mắt nhìn anh rồi nói.

"Bà muốn nói gì?", Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.

Bà cụ Thái khẽ hừ một tiếng, hỏi: "Cậu và Tống Kinh có mối quan hệ gì?".

"Bạn bè".

"Bạn bè?".

"Bà nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng tôi sao?".

"Tôi rất tò mò, một thằng ở rể như cậu, sao có thể quen biết đạo diễn hàng đầu trong nước như Tống Kinh?", bà cụ Thái nghi ngờ.

Lâm Chính lắc đầu: "Trước khi "Chiến Hổ" ra mắt, thì ông ta không phải là đạo diễn hàng đầu gì cả, mà chỉ là một đạo diễn hết thời".

"Cho dù hết thời thì cũng không phải là người cậu muốn quen là quen được, chắc chắn các cậu không đơn giản chỉ là bạn bè", bà cụ Thái nói.

"Vậy theo lời của bà Thái, thì giữa tôi và Tống Kinh có vấn đề gì nào?", Lâm Chính mỉm cười hỏi.

"Chắc chắn giữa cậu và Tống Kinh tồn tại mối liên hệ lợi ích gì đó, nếu tôi đoán không nhầm, thì khoản đầu tư của Tống Kinh là do cậu kêu gọi giúp đúng không?", bà cụ Thái mặt không cảm xúc nói.

"Hả?", Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao?".

Lưu Mãn Yến vội hỏi.

Người nhà họ Lưu vô cùng kinh ngạc.

"Đến giờ các con vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao? Các con không nhìn rõ, nhưng mẹ thì thấy rất rõ".

Bà cụ Thái lạnh lùng hừ một tiếng: "Tiểu Dư nói đúng, thực ra Tống Kinh rất coi trọng cậu Lâm Chính này. Vì Lâm Chính, cho dù sa thải Tiểu Dư thì cậu ta cũng không tiếc! Các con có biết lý do không?".

"Tại sao ạ?".

"Bởi vì đối với Tống Kinh, thì Lâm Chính này chính là kim chủ! Các con đã bao giờ thấy ai đắc tội với kim chủ của mình chưa?".

"Kim... kim chủ? Mẹ, sao mẹ càng nói con càng không hiểu gì thế? Lâm Chính thì có mấy đồng chứ? Lại còn kim chủ nữa? Mẹ nói đùa đúng không?", Lưu Đại Bưu gãi đầu nói.

"Con có biết bên đầu tư của "Chiến Hổ" là ai không?", bà cụ Thái hỏi.

"Biết ạ, là Dương Hoa".

"Vậy tại sao Dương Hoa lại đầu tư nhiều tiền như vậy cho một đạo diễn hết thời như Tống Kinh?".

"Việc này... thì con không biết", Lưu Đại Bưu lắc đầu.

Lưu Mãn Yến ở bên cạnh bỗng nhiên vỗ tay nói: "Mẹ, con hiểu rồi! Ý của mẹ là số tiền đầu tư cho Tống Kinh đều là Lâm Chính lôi kéo giúp?".

"Đúng vậy", bà cụ Thái gật đầu.

Lúc này mọi người mới hiểu ra.

"Chắc hẳn Lâm Chính dựa vào mối quan hệ của Tô Nhu, lôi kéo Dương Hoa tài trợ cho Tống Kinh!".

"Hóa ra là vậy".

"Thảo nào Tiểu Dư nói Lâm Chính không đến thì không làm được tiệc chúc mừng, chắc là Tống Kinh đã coi Lâm Chính thành kim chủ luôn rồi".

"Nếu vậy thì tất cả mọi chuyện đều có lời giải thích rồi".

"Vòng vo mãi hóa ra là thằng ở rể này mượn uy của Dương Hoa để huênh hoang".

Người nhà họ Lưu thầm hừ mũi, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính đầy khinh miệt và coi thường.

Trong mắt bọn họ, sở dĩ Lâm Chính có thể lôi kéo đầu tư cho Tống Kinh, thì 100% nguyên nhân là Tô Nhu.

Đây hoàn toàn là chuyện bán vợ.

Vô cùng hạ lưu vô liêm sỉ!

Nhưng bây giờ vận mệnh của nhà họ Lưu vẫn đang nằm trong tay Lâm Chính, cho dù bọn họ rất khinh thường hành vi này của Lâm Chính, thì cũng không còn cách nào khác.

Lâm Chính nghe những lời xì xào bàn tán của bọn họ, cũng chẳng muốn nhiều lời giải thích.

"Cậu Lâm, tôi muốn nhờ cậu làm một việc".

"Làm một việc?".

"Đúng, tôi nghĩ bữa tiệc chúc mừng này không thể hủy bỏ được. Hơn nữa Tiểu Dư có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, nên tôi hi vọng cậu có thể gọi điện thoại cho Tống Kinh, bảo cậu ta lập tức tổ chức lại bữa tiệc, và bàn chuyện vai nữ chính trong bộ phim mới với cháu gái tôi", bà cụ Thái nói.

"Việc này thì liên quan gì đến tôi chứ? Hơn nữa, dựa vào đâu tôi phải đồng ý với yêu cầu này của bà?", Lâm Chính cười khẽ, nhìn bà ta nói: "Dù sao tôi cũng là người không có tư cách tham gia tiệc chúc mừng, bà bắt tôi làm những việc này... liệu có làm khó người ta quá không vậy?".

Giọng nói của Lâm Chính đầy châm chọc.

Người nhà họ Lưu tức phát điên, nhưng không ai dám nói gì.

Ánh mắt bà cụ Thái cũng trở nên lạnh lẽo.

"Cậu không chịu đi thật sao?".

"Tôi vẫn câu nói đó, dựa vào đâu chứ?", Lâm Chính lắc đầu từ chối.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.

"Dựa vào việc nắm đấm của chúng tôi to hơn cậu! Được chưa nào?".

Dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm bước vào.

Lưu Đại Bưu và Lưu Mãn Yến cùng quay ra nhìn, lập tức mừng rỡ như điên.

"Chú tư!".

Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt mọi người, bình thản nhìn Lâm Chính.

"Họ Lâm kia, nếu cậu không làm theo lời mẹ tôi nói, tôi sẽ khiến cậu biến mất khỏi Giang Thành, cậu... có tin không hả?".


Đọc truyện chữ Full