Đám người Lâm Tâm Lạc được sắp xếp ở lại Học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính thay quần áo, đi ra ngoài.
Có lẽ cũng sắp đến giờ.
Thật ra cái gọi là đánh cược hoàn toàn là một trò cười.
Lâm Chính thắng, nhà họ Lâm sẽ không thực hiện lời hứa.
Chuyện Sâm Vương trước kia đến bây giờ nhà họ Lâm cũng không trả lời, Lâm Chính không hi vọng gì nữa.
Nhưng đây có thể trở thành một cái cớ, một cái cớ để Lâm Chính chính thức thanh toán với nhà họ Lâm.
Còn Lâm Lâm, đương nhiên Lâm Chính cũng sẽ không bỏ qua!
Khi xưa mẹ anh mất có liên quan rất lớn đến người này, người này ắt phải giết!
Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sự dữ tợn, siết chặt nắm đấm.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Lâm Chính hô lên.
Tần Bách Tùng ở bên ngoài đẩy cửa vào.
“Thầy, đến giờ rồi, thầy nên ra rồi!”.
“Được!”.
Lâm Chính sửa sang cổ áo, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này, ở sân tập chính giữa Học viện Huyền Y Phái đã kín người.
Người có thể vào được đây đều là người có thân phận cao quý. Người bình thường không thể ngồi ở trong này. Dù sao diện tích cũng có hạn, Lâm Chính phải hạn chế số người.
Nhưng không ít người bên phía truyền thông chính thống vẫn được cho vào.
Thôn Dược Vương muốn làm lớn chuyện này, đương nhiên phải ép buộc Lâm Chính cho những người này vào.
Nhóm người Tần Bách Tùng khăng khăng không đồng ý, nhưng Lâm Chính lại cho phép.
Thế là ở sân tập, các ống kính máy quay nhắm thẳng vào sân đấu rộng lớn bằng phẳng ở chính giữa.
Hình ảnh hiện trường đấu y cũng được các ống kính truyền trực tiếp đến trước hàng trăm triệu màn hình…
Vô số người theo dõi trận đấu lớn này.
Có không ít người của thế gia đại tộc đến hiện trường.
Đại diện của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc.
Bồ Tát sống tỉnh Thiên Hành cũng dẫn đệ tử đến hiện trường.
Đại diện của Băng Linh Tông y phái ẩn thế.
Còn có một vài người từ các thế tộc tông môn khác.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Lúc này, không biết là ai hô lên.
Người ở hiện trường nhìn ra phía đường lớn.
Lâm Chính dẫn theo nhóm Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đi tới.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm…”.
Một số người của thế tộc nhỏ đồng loạt đứng dậy, mỉm cười chào Lâm Chính.
Nhưng những thế gia đại tộc thì lại không ai lên tiếng.
Bọn họ chỉ nhìn Lâm Chính với ánh mắt kì lạ.
Có lẽ trong mắt bọn họ, Lâm Chính chỉ là một người chết.
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, một nhóm người đứng dậy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn những người đó, đa số đều lạ mặt, nhưng một trong số họ anh đã từng gặp.
Đó là Quan Uy ở Quan Thành!
“Các ông là?”.
“Thần y Lâm, xin tự giới thiệu tôi là Quan Hùng, anh cả của Quan Uy, cũng là gia chủ của nhà họ Quan ở Quan Thành”, Quan Hùng cúi đầu khom lưng.
“Gia chủ nhà họ Quan? Ông cũng đến rồi à? Nếu đến để đợi tôi thua thì cứ ngồi xuống yên lặng xem là được”, Lâm Chính nói.
“Không không, thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi, nhà họ Quan chúng tôi không phải đến để xem cậu trở thành trò cười, chúng tôi chỉ muốn góp chút sức mọn cho thần y Lâm”, Quan Hùng cười gượng.
“Ồ?”.
Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.
“Quan Hùng tin rằng trận chiến này thần y Lâm sẽ thắng!”, Quan Hùng lại chắp tay nói: “Nhà họ Quan tôi đã dẫn người của cả gia tộc đến đây, sẵn sàng nghe theo sự sai phái của thần y Lâm!”.
Lời này khiến mấy người phía Lâm Chính đưa mắt nhìn nhau.
“Gia chủ Quan, em trai ông cũng ở đây, bây giờ ông ta đang chống gậy, suýt trở thành người tàn phế. Ông ta bị như vậy vì lý do gì chắc ông cũng biết, sao ông còn giúp tôi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Lý do rất đơn giản, Quan Hùng biết thắng lợi sẽ thuộc về giáo chủ Lâm!”, Quan Hùng hạ giọng cung kính nói.
Chỉ hai chữ giáo chủ đơn giản đã khiến Lâm Chính hiểu ra.
Hiển nhiên, Quan Hùng đã nhận ra thân phận giáo chủ Đông Hoàng Giáo của anh.
Có thân phận này, Lâm Chính sẽ không thua dễ dàng như vậy.
Thật ra Quan Hùng có thể đợi lát nữa rồi đứng ra bày tỏ thái độ.
Ông ta có thể đợi trận quyết đấu kết thúc.
Nếu Lâm Chính thất bại, ông ta không cần thiết phải bày tỏ thành ý với Lâm Chính. Nếu Lâm Chính thắng, lúc đó lại bày tỏ thái độ cũng không muộn.
Sở dĩ Quan Hùng làm vậy trước trận đấu là để đánh cược một lần.
Dù sao trước trận đấu đến đầu hàng là thêm than ngày tuyết, sau khi anh thắng trận đấu mới đến đầu hàng thì chẳng khác nào thêu hoa trên gấm.
Một khi Lâm Chính chiến thắng, nhà họ Quan chắc chắn sẽ bay cao.
Một khi Lâm Chính thất bại, nhà họ Quan chắc chắn sẽ bị liên lụy, kết cục thế nào không ai có thể đoán trước được…
“Gia chủ Quan có lòng rồi!”.
Lâm Chính hiểu ý đồ của Quan Hùng, khẽ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, Long Thủ, ông đi sắp xếp cho người của nhà họ Quan đi! Vừa hay chúng ta cũng đang thiếu người!”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Long Thủ gật đầu: “Gia chủ Quan, mời đi bên này”.
“Được”.
Người nhà họ Quan rời đi.
“Người của thôn Dược Vương đã đến chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
“Vẫn chưa đến!”.
“Thế à? Còn mười phút nữa! Hi vọng bọn họ có thể đến đúng giờ”.
Lâm Chính hít sâu một hơi.
Lúc này, Từ Thiên chạy nhanh đến, ghé tai anh nhỏ giọng nói vài câu.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, nhìn về phía ghế ngồi ở không xa, lại thấy ở đó có một người tóc mai hoa râm.
Người đó ăn mặc rất giản dị, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Người đó nhìn chằm chằm về phía sân đấu, mắt không chớp một cái.
Lâm Chính cười chua chát, lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Người bên đó cũng lập tức lấy điện thoại ra nghe.
“Đại thống lĩnh Trịnh, sao ông cũng đến đây rồi?”, Lâm Chính cười khổ hỏi.
“Sao tôi lại đến đây? Tôi mà không đến được sao? Tôi mà không đến, chắc cậu sẽ có chuyện mất!”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.
“Đại thống lĩnh Trịnh cũng biết thôn Dược Vương?”.
“Hừ, cậu nghĩ tổ chức không hề biết gì về các tông tộc ẩn thế này sao? Tên nhóc thối! Lần này cậu chọc phải ổ kiến lửa rồi!”.
“Yên tâm, tôi sẽ thắng”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu thắng cái rắm!”.
Trịnh Nam Thiên mắng, gào lên qua điện thoại: “Cậu nghe đây, đợi lát nữa tôi sẽ buộc trận đấu phải dừng lại giữa chừng. Tôi đã sắp xếp xe, tôi sẽ cho người đưa cậu đi, nghe rõ chưa?”.
“Đại thống lĩnh Trịnh, ông muốn nhìn tôi thân bại danh liệt hay sao?”.
“Tên nhóc thối! Cậu còn thi đấu nữa thì cậu sẽ chết!”.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ thắng!”.
“Cậu bớt cãi lại tôi đi! Tôi nói cậu làm gì thì cậu hãy làm như thế! Cậu còn cãi lại thì bây giờ tôi sẽ sai người đưa cậu đi ngay!”, Trịnh Nam Thiên quát lên.
Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía ông ta.
Lâm Chính nhìn về phía Trịnh Nam Thiên, lại thấy mắt ông ta đỏ như máu, vẻ mặt dữ dằn.
Hiển nhiên, ông ta đang nghiêm túc.
Nhưng… Lâm Chính cũng không định lùi bước.
“Xin lỗi, Đại thống lĩnh Trịnh, hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả! Ngoài ra, tôi khuyên ông đừng làm bậy, bởi vì nơi này là địa bàn của tôi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó cúp máy, nhanh chân bước lên sân đấu.
Tất cả mọi người chú ý về phía anh.
“Tên nhóc thối!”.
Trịnh Nam Thiên siết chặt điện thoại, dùng sức đến mức suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Lâm Chính đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hiện trường yên ắng vô thanh.
Mọi người không dám thở mạnh, im lặng nhìn anh.
“Người của thôn Dược Vương đã đến!”.
Lúc này, một giọng nói lại vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía đường lớn.
Một nhóm người từ từ đi về phía này.
Đại diện của thôn Dược Vương… đã đến!