Thôn Dược Vương không có nhiều người đến.
Nhìn qua cũng chỉ có sáu người.
Sáu người ăn mặc giống nhau, chỉ khác ở chỗ hoa văn trên vai bọn họ.
Đa số người trên vai chỉ có hoa văn một hoa một lá, còn hai người đi ở phía trước thì lại là cây và núi.
Hoa văn trên vai hình núi là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông để râu quai nón, cao gần hai mét, da mặt đỏ hồng, sắc mặt rất tốt, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Người có hoa văn trên vai hình hoa đi bên cạnh ông ta là một thanh niên.
Màu tóc của thanh niên rất kỳ lạ, tóc bên trái của anh ta màu đen, tóc bên phải thì lại trắng. Mái tóc rất dài được cột dây, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ rất tuấn tú.
Người của thôn Dược Vương vừa xuất hiện, tất cả ống kính giới truyền thông ở hiện trường đều nhắm vào bọn họ.
Mọi người từ các nơi trên cả nước và thế giới đều nhìn bọn họ thông qua điện thoại, máy tính.
“Những người này là người của thôn Dược Vương sao?”.
“Nhìn giống như nhân vật ở trong phim cổ trang vậy”.
“Chỉ riêng khí thế thôi đã không tầm thường… Thần y Lâm có thể đối phó được không?”.
Người xem trực tiếp đều đăng bình luận.
Hiện trường cũng có không ít người ghé tai nhau thảo luận.
Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng trong mắt một vài nhân vật lớn tràn ngập sự kiêng dè.
Đó là sự kiêng dè đối với ngươi của thôn Dược Vương.
Người của thôn Dược Vương đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.
Người trẻ tuổi tóc hai màu đen trắng thì nhẹ nhàng bay vút lên, đáp xuống sân đấu nhẹ tựa lông hồng.
Nhìn thân pháp này thì không thể nghi ngờ gì nữa, anh ta biết võ, cộng thêm anh ta xuất thân từ thôn Dược Vương…
Đây chắc chắn là một y võ!
Lúc này, người đàn ông trung niên trên chỗ ngồi của thôn Dược Vương đứng dậy nói: “Niệm Sinh có việc không đến được. Hôm nay, người do thôn Dược Vương tôi cử đến tên Tòng Thảo, cuộc đấu y lần này sẽ do cậu ta đại diện cho thôn Dược Vương tôi thi đấu!”.
“Muốn đấu về thứ gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Chúng tôi và cậu đều học về y học cổ truyền, mà thứ tuyệt diệu nhất trong y học cổ truyền là châm bạc! Thuật châm bạc chú trọng nhanh, vững, chính xác. Thần y Lâm, hôm nay chúng ta đấu châm bạc, thế nào?”, người đàn ông trung niên nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Tốt lắm, lấy giấy thỏa thuận ra!”, người đàn ông trung niên quát khẽ.
Người bên cạnh lập tức lấy hai bản thỏa thuận đã được soạn sẵn đi lên sân đấu, công khai trước mọi người.
Ống kính của giới truyền thông đều chĩa về phía hai bản thỏa thuận giống hệt nhau kia, bốn chữ lớn làm mọi người kinh ngạc.
Hiệp ước sinh tử!
“Wow!”.
Hiện trường sôi sục.
Trên mạng lại càng bùng nổ.
“Đó là cái gì?”.
“Người của thôn Dược Vương thật sự đặt cược cả tính mạng sao?”.
“Thật là điên cuồng!”.
Bình luận thoáng chốc tràn ngập màn hình.
Tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.
“Mọi người đừng hoảng, đấu y sẽ có nguy hiểm, thôn Dược Vương chúng tôi chuẩn bị bản thỏa thuận này cũng là để tránh phiền phức. Dù sao, nếu làm chết người mà không có bản thỏa thuận này sẽ rất khó giải quyết”, người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, xin mời ký lên bản thỏa thuận này, trận đấu mới có thể bắt đầu. Tòng Thảo, đại diện của thôn Dược Vương chúng tôi đã ký tên vào một bản, tôi nghĩ chắc cậu cũng sẽ không từ chối”.
Từ chối?
Ở trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt bao nhiêu người ngồi trước màn hình phát sóng trực tiếp mà từ chối?
Vậy chẳng phải Lâm Chính sẽ thân bại danh liệt, bị người người chửi mắng hay sao?
Lâm Chính đột nhiên hiểu ra vì sao thôn Dược Vương muốn làm lớn việc đấu y lần này.
Bởi vì họ sợ anh sẽ từ chối ký vào bản thỏa thuận này!
Bọn họ muốn gây áp lực cho Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng.
“Sao? Thần y Lâm sợ rồi à?”.
“Nếu là vậy thì nhân lúc còn sớm mà xuống đi”.
“Dù sao cũng là cược mạng, sợ cũng là điều đương nhiên”.
Một vài người ở hiện trường không khỏi giễu cợt.
Bọn họ đều muốn nịnh bợ người của thôn Dược Vương, đương nhiên sẽ đứng ở lập trường của thôn Dược Vương nói chuyện.
Lâm Chính liếc nhìn những người lên tiếng, cầm bút đặt bên cạnh lên, ký tên mình lên bản thỏa thuận còn lại.
Tiếng nói ở hiện trường mới nhỏ lại.
Bình luận ở màn hình phát sóng lại trở nên dày đặc.
“Ký rồi!”.
“Hết cách, thần y Lâm không ký chắc chắn sẽ bị chửi”.
“Nhưng đây là cược tính mạng”.
“Có cần phải thế không? Thần y Lâm là người tốt”.
Dân mạng đau lòng không thôi.
Người thanh niên tên Tòng Thảo đó lại hạ thấp giọng, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, thật ra có ký bản thỏa thuận này hay không cũng không quan trọng. Anh ký cũng chết, không ký… cũng chết, người đối đầu với thôn Dược Vương, chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua!”.
“Anh nghĩ anh chắc chắn thắng tôi rồi sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
“Tôi đã nghe nói về anh, buổi phát sóng trực tiếp khi anh cứu người tôi cũng đã xem. Anh đúng là rất xuất sắc, chỉ tiếc ở trước mặt thôn Dược Vương chúng tôi thì không đáng nhắc tới”, Tòng Thảo lắc đầu cười.
Lâm Chính không đáp.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau bắt đầu đi!”.
Tòng Thảo nói, sau đó lùi về sau một bước.
Lâm Chính cũng lùi về sau một bước.
Lúc này, khán đài hai phía Nam, Bắc đều có một người đứng dậy.
Một người là đại diện của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc, Trương Hạc.
Trương Hạc là phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc, rất nổi tiếng trong giới y tế cả nước.
Ông ta cực lực phản đối trận đấu hôm nay, nhưng vô ích.
Sức mạnh của thôn Dược Vương quá lớn, chỉ dựa vào ông ta không thể hủy bỏ được trận đấu y này.
Trương Hạc vô cùng tức giận, vốn định kháng nghị, nhưng lại không ngờ thôn Dược Vương lại sử dụng sức mạnh buộc ông ta phải đến hiện trường đấu y để làm trọng tài.
Chuyện này là một sự sỉ nhục rất lớn đối với Trương Hạc.
Trương Hạc nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận.
Ông lão ở đối diện lại là đại diện của Ẩn Phái Hoa Quốc: Kiếm Lão!
Ông ta tên gì không ai biết.
Chỉ biết ông ta đã sống hơn 150 tuổi.
Ẩn Phái là phái bí ẩn nhất và cũng là phái mạnh nhất trong bốn phái lớn ở Hoa Quốc.
Có thể mời được người của Ẩn Phái đến để làm trọng tài đủ cho thấy sức mạnh của thôn Dược Vương to lớn đến mức nào.
Kiếm Lão lên tiếng: “Thỏa thuận đã ký, sinh tử mỗi người theo mệnh trời. Tôi tuyên bố, trận đấu y chính thức bắt đầu!”.
Dứt lời, người ở hiện trường đều hồi hộp.
Ở lầu 4 tòa nhà phía Bắc, Lâm Tâm Lạc và đám người nhà họ Lâm nhìn qua cửa sổ.
“Thần y Lâm, nếu anh đồng ý cúi đầu thì sao lại đến nông nỗi ngày hôm nay? Lần này thần tiên cũng không cứu được anh”, Lâm Tâm Lạc lẩm bẩm.
Ở khán đài.
“Bách Tùng à, tôi đã nói ông khuyên thần y Lâm, đáng tiếc ông lại không nghe. Lần này e là thần y Lâm sẽ thua thảm hại”, Lữ Lộng Triều liên tục lắc đầu, không ngừng thở dài.
Còn Trịnh Nam Thiên ở không xa thì vẻ mặt âm trầm.
“Nghe đây, lát nữa nếu có gì bất trắc thì nhất định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xông lên cho tôi, đưa thằng nhóc Lâm kia về! Ai dám ngăn cản thì đánh gục người đó cho tôi!”, Trịnh Nam Thiên khẽ giọng nói.
“Vâng thưa đại thống lĩnh!”.
Tinh thần của muôn nghìn người bị tác động bởi chuyện này.
Tòng Thảo đã bắt đầu.
Anh ta vung tay.
Soạt!
Một tấm vải giữ châm màu trắng như tuyết trải ra trong tay anh ta.
Trên tấm vải giữ châm, các đốm sao rực rỡ không ngừng nhấp nháy. Đó là những cây châm bạc sáng như tuyết, châm tựa sao trời, vô cùng chói mắt.
“Anh không lấy châm ra sao?”, Tòng Thảo mỉm cười hỏi.
“Châm luôn ở trên tay tôi”.
Lâm Chính nói.
“Vậy anh hãy nhìn cho kỹ!”.
Tòng Thảo nói, lòng bàn tay bỗng lướt qua tấm vải giữ châm, sau đó vung lên.
Soạt soạt soạt…
Một bức tường châm cao gần ba mét, rộng hai mét thoáng chốc xuất hiện, ập về phía Lâm Chính như dời núi lấp biển.
Đồng tử trong mắt Lâm Chính co lại.
Bức tường châm này được tạo thành từ ba nghìn cây châm bạc!
Tòng Thảo lại dùng đến ba nghìn cây châm bạc trong nháy mắt!
Đây là thực lực của người trong thôn Dược Vương sao?