TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1324: DƯỢC VƯƠNG ĐÍCH THỰC

Cảnh tượng đó khiến không ít người tuyệt vọng. Toàn bộ khán giả có mặt đều đứng dậy với biểu cảm sững sờ.

Tần Bách Tùng như hóa đá. Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch thì ngồi thờ thẫn.

“Lâm Chính…”, Lạc Thiên đứng trước màn hình tivi cũng ngồi phịch ra đất, nước mắt lưng tròng. Cô gái run rẩy giấy như con cua nhỏ bị lột vỏ và mất hết sức lực.

Cô ấy không dám tới Huyền Y Phái. Bởi vì Lạc Thiên đã từng nghe qua về sự đáng sợ của thôn Dược Vương. Cô sợ nhìn thấy cảnh tượng này nên luôn cầu nguyện cho nó đừng xảy ra.

Thật không ngờ…tình huống này lại đến nhanh như vậy…

Anna, công chúa nước Y cũng đang theo dõi sát sao trận quyết đấu.

Hiện trường im lặng như tờ. Trương Hạc ngồi ở vị trí phán quyết cũng phải há hốc mồm, cuối cùng thở hắt ra và định đứng dậy.

Đúng lúc này, Trương Hạc phát hiện ra Kiếm lão ở đối diện không hề nhúc nhích, vẫn nhìn chăm chăm lên võ đài, hoàn toàn không có ý định đứng dậy thông báo kết quả trận đối quyết.

“Hả!”, Trương Hạc cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nhìn theo thì thấy.

Vụt vụt! Lâm Chính vốn đã bị đâm trúng tử huyệt bỗng nhiên lấy ra hai cây châm đâm thẳng lên ngực của Tòng Thảo.

Động tác của anh nhanh như điện xẹt.

“Cái gì?”

Cả hiện trường hoang mang. Người biên tập phát trực tiếp cũng cảm thấy kinh hồn. Người thôn Dược Vương cũng cảm thấy không dám tin

“Bị đâm trúng tử huyệt mà vẫn chưa chết sao! Không thể nào”

Một người đàn ông trung niên đanh mặt. Sự thay đổi đột ngột khiến đám đông không kịp phản ứng.

Tòng Thảo vội lùi về sau, bàng hoàng nhìn hai cây châm trên người mình. Anh ta có cảm giác cả cơ thể đang dần tê dại. Lâm Chính không đâm linh tinh mà đâm ngay vào huyệt thần kinh của anh ta.

Anh muốn hạn chế khả năng vận động của Tòng Thảo.

Dù sao những nơi quan trọng như tử huyệt thì chắc chắn Tòng Thảo sẽ có sự phòng bị. Lâm Chính dù có lén tấn công cũng chưa chắc đã thành công.

Lúc Tòng Thảo định đưa tay ra rút châm thì bỗng tái mặt.

“Thủ pháp này khiến thần kinh của tôi bị khống chế, nếu như tôi rút châm ra thì chắc chắn sẽ bị đứt kinh mạch…Thủ pháp quá cao minh”, Tòng Thảo lên tiếng rồi nhìn Lâm Chính. Lâm Chính đưa tay lên bụng mình và rút châm ra.

“Tại sao anh bị đâm trúng tử huyệt mà không ngã? Anh đã làm thế nào?”, Tòng Thảo trầm giọng.

Lâm Chính rút từng cây châm ra vứt xuống đất, rồi anh lại sờ lên bụng và rút ra được thêm một cây châm nữa…

“Cái gì?”, Tòng Thảo trố tròn mắt.

“Cậu ta đã sớm khóa chặt tử huyệt của mình rồi sao?”, Trương Hạc đứng bật dậy và hét lên.

“Hóa ra là vậy! Người này đã sớm khóa chặt tử huyệt ở vùng bụng. Bằng cách làm nhẹ nhàng này cơ thể của cậu ta sẽ không bị tổn thương nhiều. Do đã phòng bị nên châm của Tòng Thảo không thể nào phá hoại được mệnh mạch của cậu ta. Châm thuật của người này quả nhiên bất phàm”, người đàn ông trung niên chau mày, lên tiếng.

“Chỉ đáng tiếc, dù anh có ngăn được tôi thì cũng cách cái chết không còn bao xa nữa”, Tòng Thảo hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và mỉm cười.

“Tại sao lại nói như vậy?”, Lâm Chính chất vấn.

“Giờ anh thử cảm nhận cơ thể của mình xem, có phải là cảm thấy đang nóng nực, bực bội không”, Tòng Thảo mỉm cười.

“Đúng vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Ha ha, những cây châm đầu tiên tạo ra một lớp độc nhé. Dù lớp độc này không thể gây tổn thương cho anh nhưng chúng đóng vai trò như chất dẫn. Khi tôi tấn công đợt châm thứ hai, dù không giết được anh nhưng lớp độc như hai này dưới trợ lực của lớp độc thứ nhất đủ để phá vỡ cơ thể bách độc bất xâm của anh. Nếu như tôi tấn công thêm một lớp độc nhẹ nữa thì cho dùng không cần trúng tử huyệt, anh cũng chết chắc”, Tòng Thảo cười thản nhiên rồi bước về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đanh mắt.

“Thần y Lâm, kết thúc rồi!", Tòng Thảo khẽ hô lên, đột nhiên đánh chưởng về phía trước.

Vụt! Đám châm trước mặt gãy vụn và bùng nổ, bắn về phía Lâm Chính như một mạng lưới, phủ kín cả không gian.

Lần này số lượng châm bạc lên tới hàng nghìn, hàng vạn cây. Tất cả những người có mặt đều phải nín thở.

Những khán giả theo dõi trước màn hình cũng bất động. Dù họ có dí mắt vào màn hình thì cũng chỉ nhìn thấy những tia sáng lóe lên do châm bạc tạo ra mà thôi.

Cảnh tượng đó giống như dải ngân hà trên bầu trời khi nhìn qua kính viễn vọng vậy. Đẹp và lấp lánh vô cùng.

Dòng sông châm bạc đổ về Lâm Chính. Anh sẽ né đòn bằng cách nào đây?

Nếu như bị trúng thêm đợt châm này nữa thì Lâm Chính sẽ chết chắc.

Tòng Thảo muốn dùng cách này để kết thúc cuộc quyết chiến. Đám đông nhìn chăm chăm, không dám cả thở mạnh.

Đây là chiêu cuối cùng rồi. Lâm Chính lạnh lùng nhìn vô số cây châm đang phóng tới và cả Tòng Thảo.

Anh nhìn thấy nụ cười của Tòng Thảo cùng với cả sự chế nhạo từ sâu trong ánh mắt anh ta. Thế nhưng anh không hề sợ hãi.

“Tòng Thảo! Đây là toàn bộ thực lực của thôn Dược Vương đấy à?"

“Nếu là như vậy thì thật thất vọng!”

“Các người căn bản không xứng với hai từ “Dược Vương”, Lâm Chính hét lên.

“Anh nói cái gì?”, Tòng Thảo tức giận, anh ta không cho phép đối phương sỉ nhục thôn Dược Vương.

Lâm Chính lúc này hét lên: “Hôm nay, tôi sẽ cho các người thấy đối thủ thực sự của thôn Dược Vương”.

Dứt lời, tay anh vung tay lên vẽ một vòng tròn. Những nơi vòng tròn đi qua đều phát sáng. Luồng khí tức hóa rồng, sáng rực.

Tòng Thảo để lộ vẻ nghi ngờ. Người đàn ông trung niên ở phía dưới nhận thức được điều gì đó bèn đứng bật dậy, hét lên:“Không ổn rồi, đây chính là Thiên Kim Châm Phương bị thất truyền".

“Thiên Kim Châm Phương sao?”, Tòng Thảo bừng tỉnh, trố tròn mắt.

“Châm thuật này…Dược Vương…Tôn Tư Mạc?"


Đọc truyện chữ Full