TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1325: KÍNH LONG CHÂM PHÁP

Dược Vương Tôn Tư Mạc! Đây là nhân vật lịch sử mà ai ở Hoa Quốc cũng biết. Là một người nhận được sự tôn sùng của tất cả mọi người.

Những người được mệnh danh là Dược Vương trong lịch sử không có nhiều. Dù là những người hiện tại được mệnh danh là Dược Vương thì số lượng cũng không quá mười đầu ngón tay.

Thế nhưng Dược Vương đích thực thì chỉ có một người, đó là Tôn Tư Mạc.

Chưa cần nói tới Thiên Kim Yếu Phang, Thiên Kim Dực Phang rất nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng cực lớn, chỉ riêng y thuật của ông ấy thôi cũng đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh rồi.

Nghe nói, Tôn Tư Mạc có một lần đi đường thấy người ta đang đưa tang. Sau khi đi tới, thấy máu trên mặt đất nên ông ấy đã để ý và đuổi theo hỏi thì phát hiện ra bên trong quan tài là một người phụ nữ vì sinh khó nên vừa qua đời. Tôn Tư Mạc ngửi mùi máu, nói rằng có thể cứu được người này nên thuyết phục người nhà mở quan tài ra. Ông ấy chỉ tìm vài huyệt vị, châm huyệt thì ngay sau đó người phụ nữ lập tức cử động, từ từ tỉnh lại và thuận lợi sinh ra được một bé trai.

Tôn Tử Mạc càng trở nên nổi tiếng hơn. Những năm cuối đời ông ấy đi khắp nơi, chữa bệnh không lấy tiền, không từ một ai. Cảnh giới của ông ấy đã đạt tới mức mà rất nhiều người cả đời không làm được.

Những Dược Vương ngày nay để mà so với ông ấy thì đúng là có danh mà vô thực.

Không ai ngờ Lâm Chính lại học được châm thuật của Tôn Tư Mạc. Hơn nữa còn là yếu quyết trong Thiên Kim Châm Phương.

Đúng là kinh người!

Người thôn Dược Vương trố tròn mắt, kinh hãi nhìn. Toàn bộ khí tức trước mặt Lâm Chính hóa thành một con rồng. Con rồng giống như rồng Kính Dương vô cùng hùng hậu.

Nói lượn một vòng như khởi động rồi vồ tới.

Grừ! Cảm giác như tiếng rồng gầm vang cả không gian.

Keng! Keng! Một lượng lớn châm bạc kêu keng keng. Sau đó là tia lửa bắn ra tung tóe. Mạng lưới châm bạc do Tòng Thảo phóng ra va chạm vào con rồng được tạo ra từ khí tức của Lâm Chính.

“Cái gì?”, Tòng Thảo co đồng tử, định né đòn. Nhưng…không kịp. Luồng khí tức quá khủng khiếp với khí thế hừng hực. Tòng Thảo phát hiện ra lúc này đến việc hô hấp thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Anh ta run rẩy!

Vụt…Con rồng tấn công vào ngực anh ta. Tòng Thảo vội vàng lùi về sau, cơ thể loạng choạng, cả người suýt ngã. Suýt nữa thì anh ta rơi ra khỏi võ đài.

Đợi đến khi anh ta đứng vững lại thì mới phát hiện ra có một lượng lớn châm bạc phát ra ánh sáng lấp láy trước ngực mình. Số châm bạc này tạo thành hình một con rồng trông vô cùng quỷ dị.

“Lẽ nào đây là …Kính Long Châm Pháp?”, người đàn ông ở bên dưới lại kêu lên.

Cả thôn Dược Vương tái mặt.

Kính Long Châm Pháp là gì, ông ta là người biết rõ nhất. Có thông tin rằng tổ tiên của thôn Dược Vương từng nhận được sự chỉ điểm của Tôn Tư Mạc. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hiểu về y thuật của vị Dược Vương này.

Những thủ đoạn mà Lâm Chính sử dụng, có thể người khác không biết nhưng bọn họ thì biết rõ.

“Không thể nào! Chú Trọng! Châm pháp của người này không thể nào là châm pháp của ông tổ được. Chắc chắn là giả!”, Tòng Thảo ở trên võ đài cảm thấy vô cùng kích động, anh ta gào lên, định rút châm ra. Thế nhưng ngay khi cây châm vừa bị rút ra thì.

Tòng Thảo lập tức nôn ra máu, mặt trắng bệch, cơ thể chao đảo, sức chiến đấu lập tức giảm sút.

Mọi người cũng tái mặt. Lúc này ai cũng có thể nhận ra Tòng Thảo đã thua!\

“Anh thua rồi!”, Lâm Chính chau chặt mày, bước về phía trước.

“Không! Tôi không thua! Người thôn Dược Vương sao có thể thua một người như anh được! Tôi không thua!”, Tòng Thảo gầm lên, còn định rút châm tiếp.

Thế nhưng uy lực của Kính Long Châm Pháp đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tay anh ta vừa động vào cây châm thì bàn tay bắt đầu run rẩy. Từ từ, cả cơ thể anh ta bắt đầu co giật giống như chạm phải điện

Bụp! Tòng Thảo khụy gối, châm bạc trong tay rơi ra. Anh ta đã không thể đứng dậy được nữa.

“Tòng Thảo!”, người thôn Dược Vương đồng loạt đứng dậy. Người đàn ông trung niên siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chăm Tòng Thảo và Lâm Chính. Đôi mắt ông ta hừng hực sát ý.

Lâm Chính cầm châm bạc, đi về phía Tòng Thảo.

Tòng Thảo lúc này căn bản đã không thể đối kháng. Anh ta thậm chí còn không thể ngẩng đầu. Khi anh ta cố gắng ngẩng lên nhìn thì thấy một cây châm của Lâm Chính đã ghim vào ngay bên dưới tử huyệt ở trán.

Anh ta trợn tròn mắt. Lâm Chính không đâm trúng tử huyệt nên anh ta chưa mất mạng.

“Anh…còn do dự điều gì nữa”, Tòng Thảo run rẩy nói.

“Mặc dù chúng ta đã ký vào hiệp ước sinh tử nhưng tôi không muốn giết người. Nếu anh nhận thua thì tôi có thể tha cho anh”, Lâm Chính nói.

“Thật…thật sao?”, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi của Tòng Thảo ánh lên tia hi vọng.

“Đương nhiên!”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dù gì anh cũng là tổng tài của Dương Hoa, là người sáng tạo ra học viện Huyền Y Phái. Mục đích của anh là báo thù, tham gia đại hội.

Nếu giết người của thôn Dược Vương ở đây thì sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực cho chính bản thân anh.

Hơn nữa giết Tòng Thảo không thể giải quyết được vấn đề với thôn Dược Vương mà ngược lại còn khiến thôn Dược Vương tức giận.

Nếu liều mạng với bọn họ thì Lâm Chính sẽ chịu thiệt nhiều. Đó cũng là lý do anh nương tay với đối phương.

“Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!”, Tòng Thảo dù sao không muốn chết ở đây nên lập tức lên tiếng.

Cả hiện trường sục sôi. Ai cũng cảm thấy không thể tin được. Các diễn đàn trên mạng cũng bùng nổ.

“Xảy…xảy chuyện gì vậy?”

“Sao gã đó lại nhận thua rồi?”

“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một con rồng bay ra từ tay của thần y Lâm, có phải là ảo giác không?”

“Chẳng khác gì xem phim kiếm hiệp!”

“Ôi trời! Đây chính là đấu y sao? Kích thích quá!”

Có rất nhiều người vẫn còn cảm thấy hoang mang. Động tác của hai bên quá nhanh, mắt thường căn bản không theo kịp.

Nhưng dù thế nào thì Tòng Thảo nhận thua cũng có nghĩa là trận đấu kết thúc. Không ít người xem trước màn hình tỏ ra kỳ lạ.

Có người vui mừng khôn xiết. Có người tức giận bặm môi. Biểu cảm của những người xem trực tiếp thì càng phong phú hơn.

“Thắng rồi à? Ha ha! Tốt quá rồi!”, Trịnh Nam Thiên không thể kiềm chế được nữa. Ông ta vỗ tay, đứng dậy hò reo. Từ nãy tới giờ ông ta luôn trong trạng thái lo lắng, thần kinh căng như dây đàn.

“Tốt quá rồi thầy ới”.

“Thắng rồi!’

“Thần y Lâm quá lợi hại luôn!", đám người Tần Bách Tùng cũng nhảy múa và ho reo.

“Thua rồi sao? Không thể nào?”

Lâm Tâm Lạc chau mày, sắc mặt tối sầm: “Thôn Dược Vương vô dụng vậy à?”

“Thưa cô, như vậy thì kế hoạch của chúng ta thất bại mất rồi”, người bên cạnh nói.

“Đợi thêm đi”, Lâm Tâm Lạc nói: “Nếu mà thôn Dược Vương thất bại thật thì chúng ta sẽ áp dụng phương án thứ hai”.

“Vậy khác gì tự chuốc thêm rủi ro?””, người này nói.

“Chúng ta hết cách rồi”.


Đọc truyện chữ Full