"Việc này...", sắc mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Ông ta không biết so với thôn Dược Vương thì độc của Lâm Chính có trình độ gì, nhưng nếu thôn Dược Vương không giải được độc của anh, thì chẳng khác nào bị vả thẳng mặt!
Chiêu này của anh còn chí mạng hơn là thắng Tòng Thảo trước mặt tất cả mọi người.
Nếu không giải được độc thì tức là y thuật của thôn Dược Vương không bằng Lâm Chính.
Đây là chuyện mà người của thôn Dược Vương không thể chấp nhận được nhất...
Tâm trạng Trịnh Nam Thiên phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
"Cút!", Lâm Chính bình thản nói.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương vội vàng lao tới, run rẩy đỡ Trọng Mộc bỏ chạy.
Như chó nhà có tang!
Mọi người xung quanh ngây người ra nhìn.
Lúc này, đầu óc của những người đại diện đến từ các tông phái thế tộc đều trở nên trống rỗng.
Bọn họ đã bao giờ thấy người của thôn Dược Vương nhếch nhác như hôm nay chứ?
Bọn họ đã bao giờ thấy một thế lực lánh đời ngông cuồng tự đại thảm bại như ngày hôm nay chứ?
"Đây chính là thần y Lâm sao?", đại diện của nhà họ Châu hít sâu một hơi, thì thào nói.
"Xem ra chúng ta đã nhìn nhầm, thần y Lâm này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều", đại diện của nhà họ Nhậm cũng lên tiếng.
Những người có mặt đều cảm khái.
Nhưng cũng có nhiều người hừ mũi khinh thường.
"Hừ, các ông đừng tưởng thần y Lâm thắng được Tòng Thảo và Trọng Mộc kia là thắng được thôn Dược Vương, đây chỉ là một góc tảng băng của thôn Dược Vương thôi. Nếu bọn họ nghiêm túc, thì một thần y Lâm tép riu là cái thá gì chứ? Thực lực của thôn Dược Vương không đơn giản như ông nghĩ đâu", một người đàn ông trọc đầu, đeo kính, lạnh lùng quát.
Ông ta là đại diện của Mạn Thạch Giáo, Mạn Thạch Giáo vẫn luôn muốn giao hảo với thôn Dược Vương, lần này đến cũng luôn đối địch với người của Lâm Chính, và không ngừng làm thân với thôn Dược Vương. Bây giờ thôn Dược Vương bị thua, đương nhiên ông ta rất khó chịu.
"Đúng vậy, nếu những lời phó hội trưởng Trương Hạc nói là thật, thì trận đấu này không có ai được gọi là người thắng cả, thần y Lâm cũng không còn sống được bao lâu nữa. Thần y Lâm thắng trận đấu, nhưng cũng mất mạng, nói về được mất thì cậu ta lỗ to rồi", lại có người khẽ hừ ra tiếng.
Mấy người Long Thủ vô cùng tức giận, nhưng không thể phản bác.
Bởi vì bọn họ đều nói sự thực…
“Cho tôi qua với!”.
Đúng lúc này, có mấy bóng dáng chen ra khỏi đám người.
Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn họ.
Chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành.
“Ông Khấu!”, có người kêu lên.
Chỉ thấy Khấu Quan đi tới trước mặt Lâm Chính, nhìn anh một cái, rồi hơi cúi người, nói: “Thần y Lâm, cậu thiên phú hơn người, trình độ y thuật đỉnh cao, cần gì phải hi sinh tính mạng vì sự tức giận nhất thời chứ?”.
“Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đáng tiếc”, Khấu Quan thở dài: “Thần y Lâm còn trẻ như vậy đã có y thuật trác tuyệt, sau này chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ lớn lưu danh sử sách, chưng bây giờ… chỉ có thể chờ chết… Thần y Lâm, đáng tiếc quá…”
“Ông muốn nói gì vậy?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta, cảm thấy lời nói của ông ta đầy ẩn ý.
Khấu Quan ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, lúc này tôi vốn không nên làm phiền cậu, càng không nên nói những lời này, nhưng tôi sợ bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa. Thần y Lâm, xin hỏi “Thiên Kim Châm Phương” mà cậu học được… là học ở đâu vậy? Có tiện truyền thụ cho chúng tôi không?”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Phải rồi.
Lâm Chính biết “Thiên Kim Châm Phương”.
Nếu Lâm Chính cứ thế qua đời, thì e là “Thiên Kim Châm Phương” sẽ lại thất truyền…
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tôi có thể công bố “Thiên Kim Châm Phương” ra ngoài, nhưng không phải là bây giờ”.
“Bây giờ cậu không công bố thì làm gì còn cơ hội nữa? Cậu sắp chết rồi còn gì!”, có người không nhịn được nói.
“Ông nói cái gì?”, Long Thủ tức giận mắng.
“Tôi nói sự thật thôi, có gì sai sao?”.
“Ông… Khốn kiếp!”.
Long Thủ nổi trận lôi đình, đang định ra tay.
“Long Thủ!”, Lâm Chính khẽ quát.
Cơ thể Long Thủ khựng lại, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm…”
“Chấp gì những kẻ ngu dốt?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu nói cái gì?”, người kia nổi giận.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhìn một cái, người kia liền run rẩy, không dám ho he tiếng nào nữa.
Sao ông ta dám đối đầu với Lâm Chính chứ?
“Tôi chết hay không không liên quan đến các vị, làm phiền các vị hãy về đi, đừng ép tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế”, Lâm Chính quay lại, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói, anh ho khù khụ, những đường đen trên khuôn mặt cũng dần lặn đi, sắc mặt vốn hồng hào cũng dần trở nên trắng bệch…
“Thần y Lâm!”.
“Thầy!”.
Mọi người vội xúm lại.
“Hừ, cũng chỉ là người sắp chết mà thôi!”.
“Nếu cậu ta không chịu đưa, thì hãy mang nó xuống mồ luôn đi!”.
“Tôi cũng chẳng thèm!”.
“Chúng ta đi!”.
Người của các tông phái thế tộc tức giận nói, rồi phất tay rời đi.
Chẳng mấy chốc, sân tập trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.
Lâm Chính ho mấy tiếng mới dừng lại được.
Anh hơi thở dốc, nhỏ giọng nói: “Tất cả các ông… đi theo tôi!”.
Trong phòng nghiên cứu.
Lâm Chính ngồi trước bàn nghiên cứu, nhìn những chai lọ được đặt trên giá, lâm vào trầm tư.
“Bây giờ phải làm sao hả thầy?”.
Tần Bách Tùng nước mắt giàn giụa hỏi.
Đã được nửa tiếng rồi, thêm nửa tiếng nữa là hiệu quả của Nghịch Chuyển Châm sẽ kết thúc, lúc đó Lâm Chính cũng sẽ chết.
Mọi người đều vô cùng thương cảm, thậm chí có người còn nhỏ giọng khóc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Thực ra có thể giải được di chứng của Nghịch Chuyển Châm”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Thầy… thầy nói gì cơ? Nghịch Chuyển Châm có thể giải sao?”, Tần Bách Tùng bước tới, tâm trạng vô cùng kích động.
“Ừ, nhưng quá trình rất phức tạp, hơn nữa tỷ lệ thất bại không nhỏ”, Lâm Chính đáp.
“Tốt quá!”.
Ai nấy đều mừng rỡ.
“Tỷ lệ thất bại là bao nhiêu?”.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Là Nhan Khả Nhi.
Vành mắt cô ấy đỏ hoe, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, đáp lại một câu đơn giản.
“Tôi không biết”.
“Vậy bây giờ… rốt cuộc anh còn sống được bao lâu nữa?”, Nhan Khả Nhi ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định hỏi.
“Mọi người yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi sẽ ổn định vết thương ở đây, để di chứng của Nghịch Chuyển Châm phát tác chậm một ngày, sau đó rời khỏi Giang Thành. Khoảng năm ngày sau tôi sẽ trở về”.
“Thầy…”
“Thần y Lâm…”
“Được rồi, mọi người ra ngoài đi, Dịch Quế Lâm, ông ở lại”, Lâm Chính bình thản nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu ý của Lâm Chính, nhưng cũng không làm trái lời anh, mà lần lượt rời đi.
Một mình Dịch Quế Lâm ở lại.
“Thần y Lâm, cậu có phân phó gì?”, Dịch Quế Lâm dè dặt hỏi.
“Tôi muốn ông đến Đông Hoàng Giáo một chuyến, dùng danh nghĩa của tôi điều động quân tinh nhuệ của bảy phe phái, đến Huyền Y Phái trấn thủ”, Lâm Chính nói, rồi lấy một tấm lệnh bài ở hông ra, đặt lên bàn.
Hơi thở của Dịch Quế Lâm trở nên run rẩy: “Thần y Lâm, ý của cậu là…”
“Sau khi tôi đi chắc chắn sẽ còn rắc rối, phải có biện pháp đối phó trước”, Lâm Chính nghiêm túc nói.