Trọng Mộc gào lên, ý đồ muốn bỏ chạy.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Lâm Chính giống như quỷ mị, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ông ta, một tay bóp chặt cổ họng ông ta.
"Chú Trọng!".
"Mau thả chú Trọng ra!".
"Nếu không chúng tôi sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!".
Mọi người gào thét, xông tới như điên.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh Lâm Chính bỗng xuất hiện sáu bóng dáng, bọn họ vung kiếm lên, chém về phía người của thôn Dược Vương.
Mấy người của thôn Dược Vương không né kịp, lập tức bị lưỡi kiếm sắc chém đôi người.
Máu chảy đầm đìa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
"A!".
Không ít người có mặt hét lên kinh hãi.
Cảnh tượng quá rúng động!
"Mau! Mau mở trực tiếp! Mau mở máy quay lên!".
Một người của giới truyền thông bỗng hoàn hồn, kiềm chế sự sợ hãi, gấp gáp kêu lên với người bên cạnh.
Anh ta không muốn bỏ lỡ tin sốt dẻo này.
Nếu quay lại được, thì đủ cho anh ta kiếm được bộn tiền, trang tin của anh ta chắc chắn cũng sẽ nổi như cồn. Đến lúc đó, anh ta không những sẽ được thăng chức tăng lương, mà còn trở nên nổi tiếng.
"Việc này... sếp... làm vậy không ổn đâu, vừa nãy thần y Lâm cũng đã bảo chúng ta đừng quay phim... Nếu chúng ta trực tiếp thì...", người quay phim ở bên cạnh do dự.
"Cậu mặc kệ đi, hơn nữa vừa rồi cậu không nghe phó hội trưởng Trương Hạc nói sao? Thần y Lâm không còn sống được bao lâu nữa đâu, đã là người sắp chết thì quan tâm gì đến danh tiếng chứ? Huống hồ chúng ta không quay thì cũng có người quay. Đến lúc tin độc quyền này bị người ta cướp mất thì phải làm sao? Cậu không muốn mua nhà à? Cậu không muốn đổi xe à? Cậu không muốn sống cuộc sống hơn người à?", người kia nói rất nghiêm túc.
Người quay phim chần chừ một lát, rồi quay sang nhìn xung quanh, phát hiện không ít người đã lắp lại máy quay, liền cắn răng, định giơ tay bật máy lên.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tôi khuyên quý vị đừng làm vậy thì hơn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy".
Mọi người sửng sốt, quay sang mới phát hiện Dịch Quế Lâm đang dẫn người của Kỳ Lân Môn đi tới.
"Các ông muốn làm gì hả? Tôi nói cho ông biết, công chúng có quyền biết chuyện! Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có thể quay chụp!", người kia vội kêu lên.
"Nhưng bây giờ các cậu đang xâm phạm sự riêng tư của chúng tôi! Đây là địa điểm tư nhân! Người đâu, đuổi bọn họ đi!".
"Vâng!".
Người của Kỳ Lân Môn xông tới, tịch thu toàn bộ đồ nghề của đám phóng viên, rồi đuổi bọn họ ra khỏi học viện Huyền Y Phái.
"Ông cứ chờ đấy! Tôi sẽ viết bài giật tít! Tôi sẽ cho các ông đẹp mặt!", một phóng viên tức giận gầm lên.
"Cậu cứ thử xem".
Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói, rồi đóng cổng lại.
Những người chầu chực ở bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy đám phóng viên bị đuổi hết ra ngoài, ngay cả người của những tờ báo chính thống cũng không ngoại lệ, lập tức ồ lên rồi xúm lại hỏi han.
"Đang giết người! Trong đó đang giết người! Thần y Lâm bị điên rồi!", người kia lớn tiếng nói.
"Bị điên?".
"Có... có chuyện gì vậy? Vừa nãy xem trực tiếp, chẳng phải thần y Lâm đã thắng rồi sao?".
"Có cần báo cảnh sát không?".
"Chắc chắn là có rồi, nếu không trong đó sẽ máu chảy thành sông mất!".
"Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì vậy?".
"Mau trèo tường vào xem thế nào".
Mọi người không khỏi hò hét, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng người ở bên trong không quan tâm đến những chuyện này.
Những người chém đôi người của thôn Dược Vương lập tức chặn trước mặt Lâm Chính, sừng sững bất động như một bức tường.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương đã bao giờ được chứng kiến thế trận như vậy, sợ đến mức suýt nữa thì ngã lăn ra đất, không dám xông tới.
"Bây giờ thì không ai có thể ngăn cản tôi giết ông rồi chứ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Trọng Mộc ở trước mặt, rồi định dùng sức, bóp ông ta chết tươi.
Mọi người xung quanh đều trố mắt ra.
Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ há miệng, muốn khuyên nhủ nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Nhan Khả Nhi mở to mắt, bàn tay bịt chặt miệng, vô cùng kinh ngạc.
"Cậu ta điên rồi! Cậu ta điên thật rồi! Cô chủ, cậu ta không biết giết chết người của thôn Dược Vương sẽ mang đến hậu quả như thế nào. Lần này thì không thu dọn được tàn cuộc nữa rồi", ông lão bên cạnh ngã ngồi xuống đất, không ngừng kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lâm Tâm Lạc đang đứng trước cửa sổ tòa nhà cũng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
"Toi rồi! Lần này thì toi thật rồi! Tất cả kế hoạch của chúng ta đổ bể cả rồi!", Lâm Tâm Lạc thì thào.
"Cô chủ, làm sao bây giờ?", người bên cạnh run giọng hỏi.
"Lâm Chính làm ra chuyện như vậy, kiểu gì thôn Dược Vương cũng sẽ trả thù. Cho dù anh ta có chết, thì củ khoai lang nóng bỏng tay này... Đi! Chúng ta phải nghĩ cách đi!", Lâm Tâm Lạc trầm giọng nói, ngoảnh sang khẽ quát: "Nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, chúng ta rút khỏi cửa sau sân tập".
"Vâng, cô chủ".
Người nhà họ Lâm gật đầu, lập tức rời khỏi tòa nhà.
Lâm Chính dùng sức, cổ của Trọng Mộc lập tức bị biến dạng.
Tuy bản thân Trọng Mộc cũng là một y võ phi phàm, nhưng lúc này Lâm Chính dùng Nghịch Chuyển Châm, châm nghịch gân mạch, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Ông ta không phải là đối thủ, chỉ có thể há miệng, hai mắt lồi ra, tay chân giãy giụa.
"Cậu... cậu không thể giết... tôi... nếu không cậu và người bên cạnh cậu... đều phải chôn cùng tôi...", Trọng Mộc há miệng, kêu lên một cách khó nhọc.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lẽo, sâu trong đồng tử là sự dữ tợn: "Ông đang đe dọa tôi?".
"Tôi... tôi đang... khuyên cậu thôi..."
"Đáng tiếc là cũng vô ích thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói, tiếp tục dùng sức.
"Hự..."
Trọng Mộc đã lè cả lưỡi ra, cổ biến dạng hoàn toàn, gần như sắp ngạt thở.
"Dừng tay!".
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên.
Là Trịnh Nam Thiên!
Lâm Chính ngoảnh sang.
Trịnh Nam Thiên bước mấy bước tới, túm lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp nói: "Nhóc con, mau buông ông ta ra!".
"Đại thống lĩnh Trịnh muốn cứu ông ta?", sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, hỏi.
"Nhóc con, không phải tôi cứu ông ta, mà là cứu cậu! Nếu cậu giết ông ta, thì những người có liên quan đến cậu sẽ bị thôn Dược Vương trả thù, cậu hiểu không?", Trịnh Nam Thiên gầm lên.
"Chẳng lẽ tôi không giết ông ta, thì thôn Dược Vương sẽ không trả thù tôi sao? Người của thôn Dược Vương lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, tôi đã giết mấy người của thôn Dược Vương, giết thêm một người có là gì chứ?", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Người này khác! Cậu tin tôi một lần đi! Chỉ cần cậu không giết ông ta, tôi sẽ nghĩ cách bảo vệ những người bên cạnh cậu", đôi mắt Trịnh Nam Thiên ửng đỏ, đau đớn nói.
Ông ta rất muốn bảo vệ Lâm Chính.
Đáng tiếc là lực bất tòng tâm.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Trịnh Nam Thiên, rồi lại nhìn đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ, anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Con người tôi vốn không muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng... đại thống lĩnh Trịnh vì tôi mà sẵn lòng đối đầu với thôn Dược Vương, sẵn lòng bất chấp tất cả. Nếu ông có thể làm đến mức này, thì Lâm Chính tôi... nể mặt ông vậy".
Dứt lời, Lâm Chính bỗng thả lỏng tay, đâm một châm vào người Trọng Mộc.
"A!".
Trọng Mộc đột nhiên hét lên thảm thiết, run rẩy điên cuồng như bị điện giật.
Lâm Chính thả tay ra.
Ông ta ngã lăn xuống đất, la hét thảm thiết, dường như đang chịu đựng nỗi đau đớn vô tận.
"Cậu Lâm, cậu đây là...", Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng phải thôn Dược Vương tự nhận là y thuật thiên hạ vô song sao? Chẳng phải tự nhận độc của họ vô địch trên đời sao? Nếu đã vậy thì để xem bọn họ có thể giải được độc của tôi không", Lâm Chính lạnh lùng nói.