“Phương pháp mở xương cụ thể thì tôi không biết, thuật mở xương rất phức tạp, dược liệu chất ở bên kia là chuẩn bị cho cậu. Mỗi một vị thuốc ở đó đều là thôn Dược Vương tốn rất nhiều nhân lực vật lực mới tìm được. Mỗi một vị thuốc đều có giá trị rất cao!”, Thương Miểu chỉ vào mấy cái bàn bên trái, cười nói.
Mỗi một chiếc bàn đều chất đầy dược liệu quý hiếm.
Lâm Chính đều nhận ra, quả thật mỗi một cây đều không đơn giản, đều là cây thuốc hiếm có.
Nhưng bên cạnh những chiếc bàn đó còn có vài người nằm úp sấp.
Bọn họ bị dây xích trói lại, đang khóc la, kêu gào.
Lâm Chính nhìn chằm chằm mấy người đó, khẽ giọng hỏi: “Những người đó để làm gì vậy?”.
“Bọn họ… đương nhiên là thuốc dẫn”, Thương Miểu cười nói.
“Dùng người sống làm thuốc dẫn?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi: “Như thế thỏa đáng sao?”.
Thương Miểu nghe vậy, không hiểu ra sao: “Tiêu Hồng, cậu ở trong thôn cũng lâu rồi, dùng người sống làm thuốc dẫn cậu chưa thấy bao giờ sao?”.
Lâm Chính không nói, nhưng trong mắt đã có vẻ lạnh lẽo nồng đậm.
Theo thời gian trôi, lại có nhiều người của thôn Dược Vương lục tục kéo đến.
Hiện trường có đến mấy nghìn người.
Bọn họ đi theo trưởng lão của mình, đứng theo từng nhóm, đợi trưởng thôn và người bên trên đến.
Lúc này, nhóm người trở nên nhốn nháo, lại có vài người đi về phía này.
Lâm Chính đưa mắt nhìn sang.
Mới phát hiện là Nhan Khả Nhi tới.
Cô ấy được tám nữ đệ tử tinh nhuệ bảo vệ, đến một chỗ ngồi bên cạnh đài ngọc ngồi xuống.
Chỗ ngồi đó rất kỳ lạ, trước mặt bày một chiếc bàn ngọc, bề ngoài bàn ngọc có vết lõm, bên cạnh là một con dao sắc bén.
Nhan Khả Nhi ngồi xuống, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, trong đôi mắt ấy tràn đầy thâm tình và đau khổ.
“Ai là Tiêu Hồng?”.
Lúc này, một tiếng quát giận vang lên.
Bọn họ ngạc nhiên.
Lâm Chính nhìn sang phía phát ra tiếng.
Một người đàn ông tóc dài, vóc dáng cường tráng bước nhanh đến.
Mặc dù người đàn ông đó cường tráng, nhưng sắc mặt trắng bệch, xương gò má gồ lên, hai mắt lõm xuống, tròng mắt vô thần. Nhìn qua đã biết là dùng thuốc quá liều, lấy thuốc luyện thân.
Rõ là một dược nhân.
“Hả? Là Hùng sư huynh!”.
Có người kinh ngạc hô lên.
“Nhị đệ tử dưới trướng trưởng thôn, Hùng Giới Thiên?”, Lâm Chính lập tức nhận ra.
“Là anh ta”, Tiết Phù gật đầu.
Nhan Tam Khai có hai vị đệ tử, được gọi là thiên tài mạnh nhất thôn Dược Vương.
Đại đệ tử Thủ Mệnh, y thuật trác tuyệt, độc thuật vô song, đã vượt qua rất nhiều trưởng lão, là nhân vật mà vô số đệ tử thôn Dược Vương không theo kịp. Còn Hùng Giới Thiên, tuy thiên phú không bằng Thủ Mệnh, nhưng lại là dược si, hơn nữa để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Với hi vọng có thể đánh bại được Thủ Mệnh, thỉnh thoảng anh ta lại dùng thuốc cải tạo cơ thể mình, người bình thường không thể địch lại.
“Hùng Giới Thiên, cậu làm gì vậy?”, Thương Miểu lập tức đứng dậy, lạnh lùng quát hỏi: “Đây là lễ dược tế, không được làm càn!”.
“Trưởng lão Thương Miểu, nói tôi nghe ai là Tiêu Hồng, tôi muốn khiêu chiến cậu ta!”, Hùng Giới Thiên phẫn nộ quát: “Vốn dĩ vị trí đệ tử cao nhất của người bên trên là của tôi, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Hồng cướp mất! Tôi không phục! Tôi muốn phân cao thấp với Tiêu Hồng!”.
“Láo xược!”, Thương Miểu nổi giận: “Cậu nghĩ đây là đâu? Sân luyện võ sao? Đây là lễ dược tế, là thời khắc thần thánh của thôn Dược Vương chúng ta! Bất cứ ai cũng không được làm loạn! Tôi nói cho cậu biết, Hùng Giới Thiên, nếu cậu dám làm loạn thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
“Thương Miểu! Không phải đồ đệ ông được người bên trên xem trọng nên ông mới cứng miệng sao? Nếu là trước kia, ông có dám nói chuyện với tôi như vậy không?”, Hùng Giới Thiên tính tình ngang ngạnh, phớt lờ thân phận của trưởng lão Thương Miểu, cãi lại.
“Cậu…”, Thương Miểu tức giận.
“Ai là Tiêu Hồng mau ra đây cho tao. Nếu không, tao xử luôn cả đám các người!”, Hùng Giới Thiên trừng mắt nhìn đệ tử của Thương Miểu, bá đạo quát.
“Cái gì?”.
“Anh thật quá đáng!”.
“Đúng là không coi ai ra gì”.
Các đệ tử tức giận không thể phát tiết.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, đi tới phía trước.
“Tôi chính là Tiêu Hồng, Hùng sư huynh có gì chỉ giáo?”.
“Cậu?”, Hùng Giới Thiên liếc nhìn Lâm Chính, hừ lạnh: “Ra tay đi!”.
“Ra tay?”.
“Đấu với tôi một trận, dùng y võ. Cậu thắng thì tôi sẽ để cậu thuận lợi trở thành đệ tử của người bên trên! Nếu cậu thua thì cút đi cho tôi!”, Hùng Giới Thiên tức giận nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Nhìn tư thế của Hùng Giới Thiên, nếu Lâm Chính không đánh, e là không thoát thân được.
Anh nhìn sang Thương Miểu.
Thương Miểu cũng không quyết định được, chỉ đành quát lớn: “Đi gọi trưởng thôn, mau đi gọi trưởng thôn đến đây!”.
Đệ tử chạy đi.
Nhưng trong thời gian ngắn, trưởng thôn nào tới được ngay?
“Gọi trưởng thôn? Trưởng thôn đến rồi trận chiến này cũng phải đánh!”.
Hùng Giới Thiên gầm khẽ, rút châm bạc ra, đâm lên người mình.
Châm bạc đi vào cơ thể, gân xanh toàn thân anh ta nổi lên, giống như to thêm một vòng, cứ như con gấu nổi giận, nhào về phía Lâm Chính.
“Tiêu Hồng, cậu chết đi cho tôi!”.
Một nắm đấm to lớn vung tới, hung dữ tàn bạo.
Lâm Chính lại rất bình tĩnh, trở tay chụp lấy nắm đấm đó.
Bộp!
Tiếng động vang lên, nắm đấm dừng lại.
“Hả?”.
Hùng Giới Thiên sửng sốt.
“Tôi không muốn đánh với anh, nhưng anh đã dồn ép người như vậy thì không trách được tôi!”.
Lâm Chính hừ lạnh, bỗng nhiên dùng sức, hất tay đang chụp nắm đấm của Hùng Giới Thiên đi.
Vèo!
Cơ thể Hùng Giới Thiên bay ra xa, va vào đám đông, làm một nhóm đệ tử té ngã…