TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1366: ĐẠI SƯ TỶ

“Đánh hay lắm!”.

“Tiêu sư huynh, hay lắm!”.

“Cố lên, để anh ta biết sự lợi hại của anh!”.

Đám người Tiết Phù nhìn thấy Lâm Chính nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của Hùng Giới Thiên, lập tức vui mừng, vội vàng kích động hô lên.

“Khốn nạn!”.

Hùng Giới Thiên gầm lên, vẫn không chịu thua, lại bò dậy lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính thầm hừ, đã hơi mất kiên nhẫn, ra tay cũng không nể nang gì, đánh mạnh vào bụng của Hùng Giới Thiên một quyền.

“Ư!”.

Hùng Giới Thiên ôm bụng, mặt nhăn nhó.

Rõ ràng uy lực của một quyền này không thể xem thường.

Nhưng cơ thể của Hùng Giới Thiên từng dùng thuốc cải tạo, độ mạnh đáng kinh ngạc. Mặc dù phải chịu cơn đau kịch liệt, nhưng hành động lại không bị ảnh hưởng, trở tay đánh về phía Lâm Chính một quyền.

Lâm Chính nhanh tay lẹ mắt, lập tức giơ cánh tay kia lên đỡ.

Ầm!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Hai chân Lâm Chính trượt lùi trên mặt đất mấy mét.

Không thể không nói sức mạnh của Hùng Giới Thiên quả thật đáng kinh hãi.

“Á!”.

Anh ta lại gào lên, nhào về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày.

Nếu Hùng Giới Thiên cố chấp xông đến, thể lực tiêu hao quá nhiều chỉ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sắp tới, vẫn nên dùng châm bạc thôi.

Nghĩ rồi, anh lập tức huơ ngón tay.

Vèo vèo vèo…

Vô số cây châm bạc bay đi, đâm vào người Hùng Giới Thiên.

Hùng Giới Thiên vẫn không chịu dừng lại, lao về phía Lâm Chính giống như con bò tót nổi điên.

Anh ta đang liều mạng, chiến đấu quên mình…

Lâm Chính nghiêng người tránh đi.

Soạt!

Một đống dược liệu bị Hùng Giới Thiên đánh nát, vụn thuốc văng khắp nơi.

Những người bị trói quỳ bên cạnh dược liệu sợ đến mức liên tục tránh né.

“Sao lại có lý đó!”.

Một số trưởng lão không nhìn thêm được nữa, quát lớn: “Mau, người đâu, mau ngăn Hùng Giới Thiên lại!”.

“Vâng thưa trưởng lão!”.

Ngay lập tức có đệ tử tinh nhuệ lao ra, lao về phía Hùng Giới Thiên.

“Kẻ nào ngăn tôi, chết!”.

Hùng Giới Thiên gào lên, vung hai tay đánh ra.

Ầm!

Ầm!

Ầm…

Mỗi lần đánh ra là có một người ngã xuống, giống như chiến thần vậy.

“Khốn nạn! Xông lên! Tiếp tục xông lên cho tôi!”.

Các trưởng lão hét lên.

Càng lúc càng có nhiều người chạy lên ngăn cản, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng hành động.

Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng bên quan sát.

Toàn bộ hiện trường lễ dược tế vô cùng hỗn loạn.

Nhưng đánh một lúc, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Hùng Giới Thiên giống như đang liều mạng đối đầu với người đang bao vây mình, nhưng đường nhìn lại không đặt lên người anh nữa.

Giống như anh ta đã quên mất con người Tiêu Hồng, quên mất vì sao mình lại ra tay.

Hình như anh ta cố tình đến đây để gây ra hỗn loạn.

Chuyện này là sao?

Ánh mắt Lâm Chính dao động, suy nghĩ duyên cớ.

Anh đột nhiên ý thức được điều gì, đường nhìn vội vàng hướng sang phải.

Lúc này mới phát hiện, bảy tám người quỳ ở bên phải không thấy đâu nữa.

“Hả?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía những tù binh còn lại.

Hóa ra là có một nhóm người nhân lúc hỗn loạn đưa tù binh đi!

Chẳng lẽ những người này cùng phe với Hùng Giới Thiên?

Hùng Giới Thiên cố ý gây ra hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn họ đưa những người dùng làm thuốc dẫn đó đi?

Lâm Chính chìm vào suy nghĩ, không lên tiếng nữa.

Mấy người kia nhanh chóng lao đến, chụp bao bố đựng thuốc lên những tù binh, vác lên vai.

Đệ tử xung quanh đều bị thu hút bởi Hùng Giới Thiên, không ai chú ý đến những người này, hành động rất thuận lợi.

Lâm Chính vẫn luôn lặng lẽ quan sát.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, đạp chân lên vai cô gái ở trước mặt.

Cô gái kia không kịp đề phòng, bị đạp ngã ra đất, tù binh trong bao bố cũng lăn ra ngoài.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến mọi người hoàn hồn lại, tập trung ánh nhìn về phía này.

“Hả?”.

“Đó là Thủ Mệnh sư tỷ!”.

“Sao cô ấy lại ở đây?”.

“Sao những tù binh kia lại chạy vào bao bố rồi?”.

Các đệ tử ngạc nhiên không thôi, bàn tán xôn xao.

Trưởng thôn dẫn theo tinh nhuệ của thôn Dược Vương đi vào hiện trường làm lễ.

Trưởng thôn Nhan Tam Khai lạnh lùng nhìn Thủ Mệnh, hét lớn: “Dừng tay lại cho tôi!”.

Tất cả người đang chiến đấu kịch liệt đều lùi lại.

Hùng Giới Thiên giống như bò tót nổi điên cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn sang bên này.

“Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên, các người thật to gan, dám thả tù binh đi, đối đầu với thôn Dược Vương! Các người định phản bội thôn Dược Vương sao?”, Nhan Tam Khai quát lên.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người xôn xao.

Hóa ra Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên tự biên tự diễn vở kịch này là để cứu những tù bình đó?

“Nhan Tam Khai, thôn Dược Vương dùng người làm thuốc dẫn, trái với luân thường đạo lý, người và thần đều phẫn nộ! Kẻ gọi là người bên trên chỉ là một kẻ điên! Nếu các người tin ông ta, tiếp tục mê muội, làm những chuyện trái đạo đức này sẽ chỉ chôn thân ở thôn Dược Vương, chôn vùi tính mạng của các người!”, Thủ Mệnh nghiến răng nói.

Đó là một người phụ nữ tóc ngắn, phong thái oai hùng. Nhìn bề ngoài cô ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn xinh đẹp, ánh mắt chứa đầy vẻ kiên nghị.

Thủ Mệnh ở bên này hét lên với Lâm Chính, sau đó bất chấp tất cả lao tới, giết đám cao thủ của thôn Dược Vương.

“Hùng sư đệ, mau dẫn bọn họ phá vòng vây, rời khỏi thôn Dược Vương, mau!”.

“Đại sư tỷ!”.

Bọn họ gào khóc.


Đọc truyện chữ Full