“A!”.
Hai mắt Hùng Giới Thiên đột nhiên đỏ ngầu, đánh bay các đệ tử xung quanh, sau đó lại lấy một lượng lớn châm bạc ra, châm vào cơ thể mình.
Phập!
Phập!
Phập…
Những cây châm bạc này vừa to vừa dài, hơn nữa tất cả đều cắm ngập vào cơ thể.
Đợi châm bạc vào trong cơ thể, cả người Hùng Giới Thiên như sắp bùng nổ.
“A!”.
Anh ta phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc, cơ bắp nở to, gân xanh giống như nổ tung. Sức mạnh lại được nâng cao, cả người giống như con gấu lớn đâm mạnh về phía trước.
Đao kiếm quyền cước của đệ tử thôn Dược Vương đều bị anh ta phớt lờ.
Cơ thể anh ta không phải kiểu đao thương bất nhập, mà là cơ thể không có cảm giác đau.
Cho dù xung quanh mưa bom bão đạn, anh ta cũng không có phản ứng gì.
Hùng Giới Thiên một đường xông thẳng ra ngoài, không gì cản được!
Thủ Mệnh yểm hộ ở phía trước.
“Đi!”, một tiếng quát vang lên, các đệ tử còn lại lập tức chạy theo Hùng Giới Thiên ra ngoài.
Nhưng… chỉ dựa vào hai người họ sao có thể thoát ra khỏi vòng vây của người thôn Dược Vương?
Huống hồ còn là hiện trường của lễ dược tế.
Nơi này hội tụ bao nhiêu cao thủ nguyên lão của thôn Dược Vương, bọn họ dựa vào đâu để chạy thoát?
Vèo vèo vèo vèo…
Bảy tia sáng lạnh lẽo đột nhiên bay xuyên qua đám đông, giống như sao băng, đâm vào người Hùng Giới Thiên một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, Hùng Giới Thiên nóng nảy đứng khựng tại chỗ, sau đó nằm xụi lơ trên mặt đất. Mặc dù mắt mở miệng há to, nhưng lại không thể cử động được nữa…
“Thất Tinh Thần Châm?”, Thủ Mệnh ở bên này kinh hãi.
“Ở đất của thôn Dược Vương không cho phép các người làm càn! Còn không mau quỳ xuống chịu tội?”, trong đám đông có vài người nam nữ mặc áo choàng đen, vẻ mặt lạnh lùng đi ra.
“Đội cận vệ?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Cái gì?”.
Đám người Thủ Mệnh sắc mặt trắng bệch, con ngươi dao động điên cuồng, vẻ mặt tuyệt vọng.
Đội cận vệ là lực lượng bảo vệ mạnh nhất trong thôn. Đối mặt với lực lượng như vậy, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chống cự.
Nghĩ lại cũng phải, ở lễ tế trọng đại thế này, sao đội cận vệ có thể không tham gia?
Thủ Mệnh cắn chặt răng, vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục xông tới.
Nhưng thực lực của những người kia rõ ràng cao hơn Thủ Mệnh, cô ta chỉ mới chiến đấu được vài chiêu...
Rầm…
Thủ Mệnh đã bị đánh bay ra xa, ngã mạnh xuống đất. Hai cánh tay trúng độc, tê liệt không thể động đậy.
“Đại sư tỷ!”.
Mọi người vội vàng chạy tới.
Thủ Mệnh nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn đám người trưởng thôn, vô cùng không cam tâm.
“Thủ Mệnh! Hùng Giới Thiên! Các người dẫn dắt đệ tử phản bội lại thôn, bây giờ sự việc bại lộ, các người còn gì để nói nữa không?”, trưởng thôn Nhan Tam Khai bước lên trước mấy bước, lạnh lùng quát lên.
“Chúng tôi không có gì để nói, chỉ oán thôn Dược Vương không còn là thôn Dược Vương trước kia nữa. Thôn Dược Vương ắt sẽ không tồn tại được lâu!”, Thủ Mệnh nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ vô cùng.
“Láo xược!”.
Nhan Tam Khai vung tay, tức giận nói: “Đi, dùng tất cả những người này làm thuốc dẫn, trợ giúp đệ tử Tiêu Hồng mở xương!”.
“Vâng, thưa trưởng thôn!”.
Có người lập tức cầm các loại dụng cụ đi tới.
Các đệ tử ở xung quanh đều kinh hãi.
Dụng cụ trong tay người đó không hề đơn giản, có cả dụng cụ khoét mắt, móc tim, rút xương, lột da… Nếu dùng hết tất cả thứ đó, e rằng một người sống sẽ bị tháo ra thành từng mảnh nhỏ…
Mọi người mở to mắt nhìn đám người Thủ Mệnh.
Thủ Mệnh coi thường cái chết, Hùng Giới Thiên không thể động đậy, những người còn lại cũng có vẻ mặt xám xịt như tro tàn, nhắm mắt không lên tiếng.
Từ khoảnh khắc bọn họ phản kháng thôn Dược Vương, bọn họ đã nghĩ đến kết cục sẽ thất bại.
Có thể nói hành động lần này vốn không có nhiều phần thắng, nhưng thực sự hết cách, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
“Bắt đầu từ Thủ Mệnh!”, Nhan Tam Khai quát lên.
“Vâng, trưởng thôn!”.
Mấy người trong thôn Dược Vương lấy dụng cụ đi thẳng đến trước mặt Thủ Mệnh, sau đó định cắt cổ họng cô ta trước.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Chờ đã!”.
Mọi người sững sờ.
Một người chậm rãi đi ra từ trong đám đông, đứng trước mặt đám người Thủ Mệnh.
“Tiêu Hồng?”.
“Cậu định làm gì?”.
Ai nấy đều kinh ngạc.
Hóa ra người đứng ra chính là Tiêu Hồng, cũng chính là Lâm Chính!
Thủ Mệnh mở mắt, ngạc nhiên nhìn anh.
“Trưởng thôn, đừng giết những người này”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu thương tiếc bọn họ? Hừ, thôn Dược Vương theo đuổi con đường bất tử, cậu còn nhân từ?”, Nhan Tam Khai lạnh lùng nói.
Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu cậu không phải nhân từ thì mau tránh ra, kẻ nào phản bội thôn này đều không thể tha thứ!”, Nhan Tam Khai quát lên.
Nhưng Lâm Chính lại đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
“To gan! Tiêu Hồng! Lẽ nào cậu cũng tạo phản giống như bọn chúng?”, Nhan Tam Khai phẫn nộ, chỉ vào Lâm Chính quát.
Thương Miểu lập tức chạy lên, mỉm cười: “Trưởng thôn bớt giận! Tiêu Hồng trẻ tuổi không hiểu chuyện nên mới làm ra hành động lỗ mãng như vậy, chúng tôi sẽ khuyên nhủ đàng hoàng!”.
“Mau kéo cậu ta ra”, Nhan Tam Khai phất tay, bực dọc nói.
“Vâng, vâng…”.
Thương Miểu vội vàng kéo tay áo Lâm Chính, vô cùng sốt ruột: “Cậu bị gì vậy? Đi mau! Đi thôi!”.
“Sư huynh, anh đừng làm chuyện lỗ mạng!”.
“Chuyện này cậu đừng can thiệp vào, nếu bị bọn họ coi là đồng bọn thì nguy!”.
Đám người Phương sư tỷ, Tiết Phù cũng vội vàng tiến lên khuyên nhủ.
Lâm Chính nhìn bọn họ, thản nhiên hỏi: “Vậy là các người có thể trơ mắt nhìn bọn họ dùng người sống làm thuốc dẫn, làm chuyện trái đạo đức, trời đất không dung?”.
“Chuyện đó…”.
Đám người Tiết Phù câm nín.
“Cậu quan tâm nhiều vậy làm gì? Hôm nay là ngày tốt để cậu mở xương, cậu mau quay lại, ngoan ngoãn đợi người bên trên đến đây mở xương cho cậu. Nếu cậu mở xương, tiền đồ sẽ rộng mở! Mấy người phản bội đó liên quan gì đến cậu?”, Thương Miểu tức giận giậm chân, vội vàng quát lên.
Lâm Chính lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tiền đồ? Tương lai? Nếu sống tiếp với thân phận một kẻ súc sinh, tiền đồ và tương lai có tốt thì ích gì? Tôi muốn mình có thể làm một con người đứng ở đây, chứ không phải súc sinh!”.
Nghe anh nói vậy, bọn họ đều không lên tiếng.
Tất cả mọi người mở to mắt, ngây ngốc nhìn đệ tử Tiêu Hồng.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
“Ý cậu là gì?”, Nhan Tam Khai hít sâu một hơi, hỏi.
“Thả những đệ tử đó ra, ngoài ra, thả hết toàn bộ người làm thuốc dẫn trong thôn đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nói vậy là cậu cũng giống như những người này, phản bội lại thôn Dược Vương?”, vẻ mặt Nhan Tam Khai trở nên lạnh lùng hơn.
Nhiệt độ ở xung quanh cũng bắt đầu hạ xuống.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn ông ta.
“Được! Được! Nếu cậu đã quyết định như vậy thì không thể trách tôi được. Tôi vốn muốn đào tạo cậu, nhưng không ngờ cậu lại chấp mê bất ngộ. Nếu đã không có lòng trung thành với thôn Dược Vương thì cậu có thiên phú cao cũng vô ích. Tôi sẽ hủy diệt cậu!”, Nhan Tam Khai phất tay: “Ra tay, bắt hết tất cả, xử quyết làm thuốc dẫn!”.
“Vâng, thưa trưởng thôn!”.
Người của thôn Dược Vương ở xung quanh xông tới.