"Cái gì? Thần y Lâm chưa chết?".
Trong một căn phòng tối tăm, chén trà trong tay một ông lão lưng còng run lên, nước trà bỏng rát vương ra tay ông ta, nhưng ông ta không màng tới, mà trừng mắt nhìn Lữ Lộng Triều sắc mặt khó coi đang đứng đằng trước, vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
"Vâng hội trưởng, tôi cũng rất ngạc nhiên", Lữ Lộng Triều ở phía dưới lắc đầu nói.
"Ông chắc chắn không nhầm chứ?".
"Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm, thần y Lâm ngồi cách tôi không xa, tuy Lữ Lộng Triều tôi năm nay cũng đã 60 tuổi, nhưng còn chưa hoa mắt".
"Thế thì lạ thật", ông lão hít vào một hơi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: "Thần y Lâm đã dùng Nghịch Chuyển Châm trước mặt tất cả mọi người, theo lý mà nói, di chứng của Nghịch Chuyển Châm chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mạng, tại sao... cậu ta vẫn còn sống chứ?".
"Có lẽ thần y Lâm đã dùng bí pháp gì đó để chữa trị di chứng trên người", Lữ Lộng Triều trầm ngâm một lát rồi nói: "Dù sao cậu ta cũng biến mất một thời gian, không rõ tung tích! Có lẽ cậu ta đã trốn ở đâu đó để chữa trị vết thương".
"Chẳng phải dạo này có tin đồn nói vườn thuốc tổ tiên của thôn Dược Vương bị trộm sao? Chắc là có liên quan đến thần y Lâm, hơn nữa tôi nhận được tin, dạo này thôn Dược Vương không được yên bình, nói không chừng là do thần y Lâm này giở trò", hội trưởng khàn giọng nói.
"Hội trưởng, dù thế nào thì việc thần y Lâm chưa chết cũng đã làm đảo lộn kế hoạch của chúng ta. Người này thực lực mạnh mẽ, nếu cậu ta muốn đối đầu với Cổ Phái chúng ta, chỉ e chúng ta sẽ gặp không ít tổn thất", Lữ Lộng Triều ôm quyền nói.
"Ý của ông là..."
"Với những hành động của chúng ta đối với Dương Hoa trước đó thì không thể bắt tay làm hòa với thần y Lâm được nữa. Nếu đã vậy thì chúng ta đánh phủ đầu trước, thừa thế tiêu diệt thần y Lâm", ánh mắt Lữ Lộng Triều lóe lên sát ý.
Hội trưởng không nói lời nào, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta đanh giọng nói: “Tôi sẽ viết ngay một báo cáo trình lên trên, nhờ bên trên phái người đối phó với thần y Lâm, như lời ông nói thì sẽ sử dụng những thủ đoạn cực đoan. Dù sao thua cũng không sao, có thôn Dược Vương ở đó, cùng lắm… chúng ta và thôn Dược Vương cùng liên thủ đối phó với cậu ta!”.
“Tôi cũng có ý này, hội trưởng”, Lữ Lộng Triều cười nói.
Tên họ Lâm này đã đắc tội với thôn Dược Vương, giờ lại đối đầu với Cổ Phái, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết thì là gì?
Cổ Phái không có lý do để sợ, thích đánh thì cứ đánh.
“Được, vậy ông đi sắp xếp đi! Tôi biết báo cáo ngay đây!”, hội trưởng nói.
“Hội trưởng, cần gì phải sắp xếp? Chúng ta nên phái người đến đó giải quyết chuyện này ngay lập tức! Tôi nghĩ chắc hẳn thần y Lâm mới trở về Giang Thành, còn chưa đứng vững, lúc này giải quyết cậu ta là thời cơ tốt nhất. Nếu chờ cậu ta triệu tập các cao thủ của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn rồi chúng ta mới đối phó, thì có khả năng sẽ rất vất vả”.
Lữ Lộng Triều nói.
Hội trưởng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ông nói có lý! Nếu đã vậy thì tôi sẽ điều ngay người cho ông, ông lập tức đến Giang Thành, còn tôi xin phép bên trên, tôi nghĩ bên trên sẽ không phản đối đâu!”.
“Được! Hội trưởng, tôi đi chuẩn bị ngay đây!”.
Lữ Lộng Triều xoay người rời đi.
Hội trưởng lập tức viết báo cáo.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng vội vã chạy vào.
Hội trưởng ngước mắt lên, là thư ký Ngô.
“Hội trưởng, có tin khẩn cấp!”, thư ký Ngô cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, hội trưởng nhíu mày.
“Hội trưởng! Tôi vừa nhận được tin, thôn Dược Vương… đã không còn nữa!”, giọng nói của thư ký Ngô gần như là run rẩy.
Cạch!
Chiếc bút máy trong tay hội trưởng rơi xuống đất, ông ta đứng bật dậy, trợn mắt há mồm: “Cậu nói cái gì?”.
“Người được phái đến thôn Dược Vương điều tra tin tức gọi điện thoại đến! Thôn Dược Vương đã biến mất! Cả thôn đã bị san bằng! Người trong thôn tử thương quá nửa, hơn nữa một nửa thôn đã trở thành vùng đất độc! Thôn Dược Vương biến mất rồi!”.
Hội trưởng nghe thấy thế liền ngã ngồi xuống ghế, chân tay bủn rủn.
“Là ai làm? Nói cho tôi biết… là ai làm?”.
Một lúc sau, hội trưởng mới thều thào nói.
“Vẫn chưa thể xác định, nhưng hầu hết chứng cứ điều tra cho thấy… là… là thần y Lâm!”.
“Cái gì? Thần y Lâm?”.
Hội trưởng gần như là hét lên.
“Hội trưởng, chỗ ở của thôn Dược Vương không có tín hiệu, không thể gọi điện thoại, số liệu internet cũng không truyền ra ngoài được, lúc chúng tôi nhận được tin này thì đã muộn. Tôi bảo người điều tra camera giám sát trên con đường bên ngoài núi của thôn Dược Vương, phát hiện chỉ có thần y Lâm xuất hiện ở đó…”, thư ký Ngô nói đến đây liền ngập ngừng, giọng nói run rẩy.
Hội trưởng bước tới, túm lấy cổ áo anh ta, gầm lên: “Chắc không phải cậu muốn nói với tôi rằng… thần y Lâm đã tiêu diệt thôn Dược Vương đấy chứ?”.
“Hội trưởng… tôi… tôi không biết… Nhưng… có khả năng liên quan đến thần y Lâm…”
Thư ký Ngô lắc đầu, cũng trở nên lắp bắp.
Anh ta vừa dứt lời, hội trưởng liền rùng mình, một luồng hơi lạnh xộc từ đỉnh đầu xuống gót chân…
“Như vậy thì không thể tùy ý động vào thần y Lâm được nữa…”
Hội trưởng ngẩng phắt đầu lên, cuống quýt nói: “Mau! Mau gọi điện thoại cho Lữ Lộng Triều! Bảo ông ta quay về! Mau lên!”.
“Vâng, vâng thưa hội trưởng”.
Thư ký Ngô vội lấy điện thoại ra để gọi.
Nhưng gọi mãi không ai nghe máy.
“Hội trưởng… không gọi được…”
Hội trưởng bị dọa cho suýt nữa ngã lăn ra đất…