Xuống máy bay, Lữ Lộng Triều lập tức đi về một căn cứ địa của Cổ Phái ở Giang Thành.
Sau đó ông ta gọi điện cho Tần Bách Tùng. Trước đó ở trên máy bay không có tín hiệu.
“Có việc gì không?”, Tần Bách Tùng lạnh lùng hỏi. Rõ ràng là ông ta không có thiện cảm lắm với người bạn này của mình.
“Tần Bách Tùng, nghe tôi khuyên một câu, hôm nay ở yên trong nhà, đừng đi đâu cả, cũng đừng nghe điện thoại của ai hết. Chúng ta quen nhau nhiều năm, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho ông. Nếu như ông không nghe thì người hối hận chắc chắn sẽ là ông đấy!”
Nói xong Lữ Lộng Triều tắt máy. Tần Bách Tùng ở đầu dây bên kia chau mày. Sau đó ông ta bấm số.
Tại học viện Huyền Y Phái
Rầm rầm…Rất nhiều máy xúc và xe tải đang tiến hành xử lý khu đất này. Hai tòa nhà phía đông của học viện cũng đã bị phá hủy. Cả tòa nhà trở thành đống đổ nát, công nhân đang tiến hành dọn dẹp. Từng chiếc xe nối đuôi nhau vận chuyển nguyên vật liệu vào trong.
“Làm nhanh lên, thời gian gấp gáp, mọi người tăng ca cả đi, phải nhanh chóng hoàn thành cho xong”.
Người chủ thầu công trường tuýt còi, hét lên với đám đông. Lúc này, một thanh niên mặc vest, đeo kính màu nâu, ngậm thuốc bước tới.
Người chủ thầu thấy vậy bèn chạy tới.
“Cậu Chín. Cậu tới rồi. Thời tiết nóng thế này, cậu mau vào trong ngồi cho mát", chủ thầu cúi mình.
“Không cần! Tôi tới xem tiến độ thế nào! Ông cũng biết đấy chuyện này liên quan đến lợi ích của toàn bộ công ty. Chúng ta tiếp quản Dương Hoa nên đây là bước hết sức quan trọng. Nếu như chúng ta có thể chuyển đổi khu này thành khu điều trị và dạy y của mình thì sẽ dễ dàng thay thế được vị trí của Dương Hoa trong lòng người dân. Như vậy, chúng ta mới thành công được”, người thanh niên thản nhiên nói.
Hóa ra bọn họ xây dựng lại Huyền Y Phái là vì muốn thay thế nó. Không thể phủ nhận cách làm này có phần tàn nhẫn.
Lấy được Dương Hoa chưa chắc có thể khiến các bệnh nhân trong cả nước tâm phục khẩu phục mà phải đoạt được cả thị trường của Dương Hoa nữa. Mà bệnh nhân thì chính là thị trường này.
Nếu như có thể xây dựng một học viện điều trị thuộc về họ từ Huyền Y Phái thì sẽ đạt được hiệu quả rất lớn. Có điều lợi ích vẫn là quan trọng nhất, vậy nên sẽ không xây dựng lại toàn bộ Huyền Y Phái mà chỉ dỡ bỏ 2/3 sau đó xây thêm vài khu vui chơi các thứ.
Cổ Phái muốn có được Dương Hoa là vì họ muốn kiếm tiền. Mà việc xây xựng một khu vui chơi thì chắc chắn sẽ thu hút được một lượng tiền lớn. Thế nên đương nhiên Cổ Phái sẽ không bỏ qua.
Bọn họ cho rằng không cần đầu tư quá nhiều tài nguyên và việc khám chữa bệnh. Ai cũng được chữa trị không có nghĩa là y thuật của Cổ Phái có giá trị.
Thế nên cấp trên của Cổ Phái dự định tạo nên một tổ hợp các loại dịch vụ. Họ sẽ cử những bác sĩ giỏi nhất ở lại Giang Thành. Thế nhưng không phải ai cũng được điều trị. Muốn được Cổ Phái chữa bệnh thì phải hẹn lịch trước, hơn nữa phải trả tiền. Càng nhiều tiền thì càng có nhiều quyền lợi.
Cổ Phái dự định sẽ dùng cách này để nâng cao địa vị và tầm ảnh hưởng của mình lên.
“Cậu Chính!”, lúc này, một tiếng hét vang lên. Người đàn ông quay qua nhìn thì thấy Tô Cương ôm một tập tài liệu chạy tới.
“Sao thế? Mọi việc đã làm xong cả chưa?”, cậu Chín thản nhiên hỏi.
“Xong cả rồi. Tôi đã để người nhà liên hệ với thím của tôi. Bà ấy ngốc lắm nên đã đồng ý sẽ đưa mẹ tôi đi gặp Tô Nhu rồi. Tới khi đó chúng ta cùng đi, Tô Nhu mà nằm trong tay chúng ta thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho đám Mã Hải để xem bọn họ còn dám từ chối nữa hay không”, Tô Cương mỉm cười.
“Làm tốt lắm Tô Cương. Nếu như Dương Hoa mà thuộc về chúng ta thì anh lập công lớn đấy”, cậu Chín gật đầu
“Tôi nào dám nhận, công đầu chắc chắn thuộc về cậu Chín mà”, Tô Cương vội vàng nịnh bợ. Cậu Chín khoái lắm, khẽ vỗ vai Tô Cương: “Khá lắm, Tô Cương”.
“Cảm ơn cậu Chín khen ngợi”, Tô Cương vui mừng vội cúi gập người.
Đúng lúc này, có vài chiếc xe chạy vào dừng trước công trường. Đám người cậu Chín quay qua nhìn.
“Hình như là xe của công trường phải không?”, chủ thầu hỏi.
“Ra xem thế nào”, cậu Chín hút thuốc nói.
Tô Cương lập tức chạy tới trước. Mấy người bước xuống xe đều đội mũ. Mặc dù không rõ mặt nhưng Tô Cương nhận ra họ là ai. Vì không lâu trước đó, anh ta đã nhìn thấy những bộ trang phục này.
“Cậu là Lâm Chính phải không? Hừ, còn đội mũ cơ à? Ra dẻ gì vậy! Cậu tới đây làm gì? Còn không mau cút, đừng để ông phải bốc hỏa thì cơ hội rời đi cũng không có đâu”, Tô Cương lạnh lùng hừ giọng.
“Người phụ trách ở đây là ai?”, Lâm Chính nhìn Tô Cương và hỏi
“Mẹ kiếp! Cậu điếc đấy à?”, Tô Cương cảm thấy mình bị khinh thường nên tức giận chửi bới. Anh ta bước tới, định đấm vào mặt Lâm Chính. Thế nhưng ngay sau đó nấm đấm của anh ta đã bị Lâm Chính cản lại.
“Hả?”, Tô Cương sững sờ. Lâm Chính bỏ mũ xuống, nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm.
“Cậu định làm gì?”
Hả?”
Tô Cương run rẩy, tỏ vẻ kinh hãi: “Cậu không phải Lâm Chính sao? Cậu là…thần y Lâm?”
Dứt lời đám người cậu Chín thất kinh.
“Chuyện gì vậy?”
“Không phải thần y Lâm chết rồi sao?”
“Tin tức ngày nào cũng đưa tin, sao giờ cậu ta lại sống lại rồi?”
Đám đông không thể chấp nhận nổi. Cậu Chín cũng vậy: “Lẽ nào tin tức chỉ là lời đồn?”
Cậu Chín lầm bầm, bước tới trước.
“Anh thật sự là…Thần y Lâm?”, anh ta cảm thấy không dám tin.
“Anh là người phụ trách ở đây đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy”.
“Tôi nhớ nơi này là của tôi mà”.
“Của anh á? Thần y Lâm, chắc anh lầm rồi. Dương Hoa của các người đã bán miếng đất này cho chúng tôi. Các người cũng cầm tiền rồi, sao giờ miếng đất này còn thuộc về các người được chứ? Nực cười”, cậu Chín vứt thuốc, mỉm cười nói.
“Ai bán cho anh thế?”
“Mã Hải chứ ai? Giấy trắng mực đen còn ở đây. Chúng tôi mua bán theo pháp luật. Sai làm sao được”, cậu Chín lấy hợp đồng ra, lạnh lùng cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì đưa hợp đồng cho Khang Gia Hào.
Khang Gia Hào đẩy gọng kính, điềm đạm nói: "Hợp đồng này do tôi soạn thảo, vì vậy tôi nắm rất rõ nội dung. Chủ tịch Lâm, đối phương mua bán hợp pháp. Miếng đất này đúng là thuộc về bọn họ”.
“Vậy tôi làm thế nào để lấy lại?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Trong hộp đồng tôi đã đặc biệt có thêm một điều khoản. Nếu như chủ tịch Lâm dùng giá tương tự để mua lại thì đối phương không được từ chối. Như vậy cậu có thể lấy lại được”, Khang Gia Hào lật tới trang cuối cùng, chỉ vào một điều khoản và lên tiếng.
Dứt lời, cậu Chín tái mặt, trố tròn mắt. Anh ta có biết điều khoản này. Đây đúng là điều khoản mà Khang Gia Hào đã yêu cầu cho thêm vào. Thế nhưng khi đó họ chẳng quan tâm tới nó. Vì tất cả đều cho rằng thần y Lâm đã chết.
Một kẻ đã chết thì còn mua lại kiểu gì? Chẳng phải là điều khoản thừa sao? Có không ít người còn tỏ ra buồn cười với Khang Gia Hào khi đó.
Giờ xem ra…nội dung có vẻ không có tác dụng này lại là đòn chí mạng với bọn họ…
“Mau tiến hành mua lại đi”, Lâm Chính nói.
Đám người cậu Chín tái mặt, đầu óc trống rỗng.