Hiện trường bắt đầu đánh nhau kịch liệt.
Cậu Chín nhà họ Yến rất thức thời phái người phong tỏa hiện trường lại, đuổi công nhân đi, ngăn cản mọi người dùng những thứ như điện thoại để quay phim chụp ảnh.
Dù sao đây cũng là chuyện vi phạm pháp luật, càng ít người biết càng tốt.
Không thể không nói những người do Lữ Lộng Triều đưa đến quả thực bất phàm.
Bọn họ đều là y võ, nhưng khác với y võ bình thường, bọn họ là y võ song tu thực sự, biết cả y thuật lẫn võ thuật, hơn nữa kĩ xảo võ thuật có vẻ mạnh hơn hẳn.
Hơn nữa tất cả đều là dược nhân…
Thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi quyền mỗi cước mỗi châm mỗi đao đều nhằm giết chết Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.
Lần này Cổ Phái đã thực sự nổi lên ý định giết người, nếu đã như vậy thì anh cũng không cần phải nương tay nữa.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc bay ra, Lâm Chính nhắm chuẩn một người rồi xông tới, định đánh bại hắn.
Hai bên đánh nhau dữ dội.
Lữ Lộng Triều chắp hai tay sau lưng, mỉm cười đứng nhìn.
“Ông Lữ, những người này không vấn đề gì đấy chứ?”, cậu Chín nhà họ Yến sán lại gần, dè dặt hỏi.
“Yên tâm đi, đây đều là những người do bên trên phái tới để đối phó riêng với thần y Lâm! Bọn họ trước đó đều dùng dược vật đặc biệt, thực lực đáng sợ, lúc chiến đấu không màng sống chết! Tuy thần y Lâm cũng là một y võ trác tuyệt, nhưng trước mặt những người này, chắc chắn cậu ta cũng không làm được gì đâu”, Lữ Lộng Triều cười nói.
“Ha ha, có câu này của ông Lữ thì chúng tôi yên tâm rồi”, cậu Chín nhà họ Yến mỉm cười đáp.
Rè rè…
Đúng lúc này, điện thoại của Lữ Lộng Triều rung lên.
Ông ta nhìn màn hình hiển thị rồi vội vàng nghe máy.
“Sao vậy hội trưởng? Ông có chỉ thị gì sao?”, tâm trạng của Lữ Lộng Triều không tệ, mỉm cười hỏi.
“Thần y Lâm đâu? Thần y Lâm đang ở đâu?”, hội trưởng ở đầu bên kia vội hỏi.
“Thần y Lâm? Cậu ta đang ở trước mặt tôi đây, hội trưởng cứ yên tâm! Chẳng bao lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên đời!”, Lữ Lộng Triều cười đáp.
“Cái gì? Ông ra tay rồi sao?”, hội trưởng ở đầu bên kia cuống quýt kêu lên.
“Sao thế hội trưởng? Chẳng phải ông bảo tôi đến xử lý thần y Lâm sao?”, Lữ Lộng Triều có chút khó hiểu.
“Đừng nhiều lời nữa, ông lập tức dẫn người về ngay! Về đây đã, nghe rõ chưa? Bây giờ vẫn chưa thể đắc tội với thần y Lâm được!”, hội trưởng khẽ quát.
“Đắc tội?”, Lữ Lộng Triều ù ù cạc cạc: “Hội trưởng, chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm rồi, còn đắc tội với không đắc tội cái gì chứ? Huống hồ, Cổ Phái chúng ta cần gì phải sợ thần y Lâm?”.
“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”.
Hội trưởng không giải thích nhiều, chỉ gầm lên sáu chữ này.
Lữ Lộng Triều nghe xong như bị sét đánh ngang tai, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Theo kết quả điều tra, rất có khả năng là do thần y Lâm tiêu diệt! Tuy vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng… chắc phải tám chín phần!”, hội trưởng trầm giọng nói.
Những lời này khiến Lữ Lộng Triều suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
Đúng lúc này…
Bốp bốp bốp!
Mấy âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó liền thấy mấy bóng dáng bay tới, nặng nề ngã xuống trước mặt Lữ Lộng Triều và cậu Chín nhà họ Yến.
Mấy người ngẩng lên nhìn.
Là các cao thủ của Cổ Phái!
Trên người bọn họ đều cắm châm bạc, tay chân gãy hết, nằm dưới đất run lên bần bật, không bò dậy nổi nữa, đã mất hẳn sức chiến đấu.
“Cái gì?”.
Ai nấy trố mắt ra nhìn.
“Cậu Chín, ông Lữ! Mau nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi!”.
Tô Cương ở bên cạnh run rẩy kêu lên.
Hai người vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.
Phát hiện anh đã giải quyết gần hết những người này, đang tiến về phía mình…
Cuối cùng Lữ Lộng Triều cũng ý thức được sự bất ổn.
Những cao thủ này đã bị Lâm Chính giải quyết xong trong nháy mắt.
Hình như thực lực của thần y Lâm này còn mạnh hơn tin tình báo mà Cổ Phái bọn họ nhận được rất nhiều…
“Tìm người yểm hộ, đi!”.
Lữ Lộng Triều vội gầm lên.
“Các anh em, giết người này cho tôi! Ai có thể hạ gục anh ta, thưởng năm triệu tệ!”, cậu Chín nhà họ Yến vung tay lên, cao giọng nói.
Đám vệ sĩ ở phía sau đều đỏ mắt lên, liều mạng xông tới đánh đấm.
“Chạy!”.
Lữ Lộng Triều dẫn đầu chạy ra khỏi học viện Huyền Y Phái.
Cậu Chín nhà họ Yến cũng vội vàng bám theo.
Nhưng hai người chưa chạy được bao lâu… liền khựng lại.
Chỉ thấy bên ngoài học viện Huyền Y Phái không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người.
Bọn họ như một bức tường, chặn đứng đám người Lữ Lộng Triều đang chạy ra.
“Các người…”
“Là người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu sao?”.
Lữ Lộng Triều biến sắc.
“Ông Lữ, sao đi nhanh thế? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà!”.
Lâm Chính chậm rãi bước ra, nhìn hai người họ.
Tất cả các vệ sĩ đã bị chế ngự.
Lữ Lộng Triều đứng im một chỗ, cậu Chín nhà họ Yến thì run rẩy.
Còn Tô Cương thì đã bị dọa cho ngã ngồi dưới đất.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng hỏi.
“Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu…”, Lữ Lộng Triều không biết phản bác kiểu gì.
Nhưng cậu Chín nhà họ Yến ở bên cạnh cuống quýt kêu lên: “Thần y Lâm, anh không thể giết chúng tôi được!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì nếu anh giết chúng tôi thì… thì… thì cô Tô Nhu sẽ gặp nguy hiểm!”, cậu Chín nhà họ Yến nói.
“Tô Nhu?”.
Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh thấu xương.
“Anh dám lấy cô ấy ra… để uy hiếp tôi?”.