Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Chính, đám người cậu Chín nhà họ Yến đều không khỏi run rẩy, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng lúc này, cậu Chín nhà họ Yến chỉ có thể dùng cái cớ như vậy.
Nếu không bọn họ sẽ chết rất khó coi.
Nhưng bọn họ không biết, Tô Nhu là sự cấm kị của Lâm Chính, dùng lý do này chỉ khiến họ chết càng khó coi hơn mà thôi.
“Thần y Lâm, tôi không uy hiếp anh, tôi chỉ muốn anh bình tĩnh lại, để anh có thể suy nghĩ kĩ càng những gì được và mất. Tính mạng của chúng tôi không đáng giá, anh thả chúng tôi thì cô Tô Nhu sẽ được an toàn tuyệt đối”, cậu Chín nhà họ Yến nặn ra một nụ cười, nói.
Sắc mặt Lâm Chính gần như đã đen sì.
Anh ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chằm Khang Gia Hào: “Tô Nhu đâu?”.
“Cô Tô Nhu… cô ấy đã được bố trí ổn thỏa rồi!”, Khang Gia Hào vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Tô Nhu không thể gặp bất trắc gì được, nếu không tất cả bọn họ đều tiêu đời.
“Cô ấy ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ở… ở nhà họ Trương…”, Khang Gia Hào lau mồ hôi đáp.
“Nhà họ Trương?”.
Lâm Chính quay sang nhìn cậu Chín nhà họ Yến, nhanh chóng ý thức được gì đó, rồi lại nhìn Tô Cương đang run như cầy sấy.
Nếu Tô Nhu ở nhà họ Trương thì sẽ an toàn bí mật tuyệt đối, mục đích của Cổ Phái là Dương Hoa, nhất thời họ sẽ không tìm được tung tích của Tô Nhu, trừ khi… có người nói cho Cổ Phái biết Tô Nhu đang ở đâu.
Khang Gia Hào sẽ không tùy tiện để lộ vị trí của Tô Nhu, thế nên chắc chắn chỉ có người nhà họ Tô tiết lộ tin này.
Chắc là cậu Chín nhà họ Yến đang dọa anh thôi…
“Tô Cương, là anh làm sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“A… việc này… việc này… thần y Lâm, tôi… tôi…”, Tô Cương há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
“Trông chừng ba người bọn họ!”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đến nhà họ Trương!”.
“Chủ tịch Lâm, xử lý bọn họ thế nào ạ?”, Khang Gia Hào vội hỏi.
“Tạm thời để đấy! Tôi đến nhà họ Trương xem sao đã, nếu Tô Nhu có chuyện gì… thì bằm thây vạn đoạn bọn họ!”.
Lâm Chính dữ tợn nói, rồi quay phắt người đi.
Một đám người lập tức ùa tới.
“Đừng mà! Đừng mà!”.
“Thần y Lâm, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”.
“Tha cho tôi đi mà!”.
Ba người gào lên.
Nhưng vô ích.
“Lập tức sắp xếp chuyến bay đến tỉnh Quảng Liễu cho tôi!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Khang Gia Hào vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Một tiếng sau, chuyến bay đến tỉnh Quảng Liễu cất cánh.
Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện, Mã Hải, Từ Thiên đều gặp nạn, đương nhiên Tô Nhu không thể ở lại Giang Thành nữa.
Thế là Cung Hỉ Vân đã bảo thư ký của mình nhanh chóng đưa Tô Nhu đến tỉnh Quảng Liễu, để nhà họ Trương bí mật bảo vệ.
Vốn dĩ Cung Hỉ Vân làm cực kỳ kín đáo, nhưng không ngờ đối phương lại xuống tay qua Tô Cương, tìm được vị trí của Tô Nhu.
Lâm Chính tin rằng cậu Chín nhà họ Yến vẫn chưa ra tay với Tô Nhu, dù sao mục đích của bọn họ cũng là Dương Hoa, trước đó tìm Mã Hải không thành công nên họ mới nghĩ đến Tô Nhu, chắc là vẫn kịp.
Sau khi xuống máy bay, người do Khang Gia Hào sắp xếp đã đến sân bay đón Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi lên xe tiến về phía nhà họ Trương.
Nhưng anh không dùng diện mạo của thần y Lâm, mà dùng diện mạo của Lâm Chính.
Tránh làm kinh động đến người nhà họ Trương, cũng tránh khiến kẻ thù đang ẩn náu liên hệ nhà họ Trương và thần y Lâm với nhau.
Trước cửa nhà họ Trương.
Lâm Chính xuống xe, nhanh chóng vào trong nhà.
“Ai?”.
Một người đàn ông cao to, vai u thịt bắp đứng ở cửa.
Anh ta cực kỳ cảnh giác, thấy Lâm Chính chạy tới thì lập tức quát lên.
“Tôi là Lâm Chính! Tôi muốn gặp Tô Nhu!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Là cậu Lâm hả?”, người đàn ông ngạc nhiên đánh giá Lâm Chính, rồi gật đầu mở cửa: “Mời vào”.
Lâm Chính lập tức cất bước vào trong.
“Đứng lại!”.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy một chiếc Bentley dừng ở trước cửa, sau đó một cô gái mặc lễ phục màu đen bước xuống.
Cô gái trang điểm xinh đẹp, cánh tay đeo một chiếc túi LV, nhìn rất thu hút.
Cùng xuống xe với cô ta còn có một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, tóc vuốt ngược lên.
“Tiểu Mạn?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Đó là Uông Hiểu Mạn, con gái của cô năm.
Lâm Chính cực ít gặp Uông Hiểu Mạn, nhưng mỗi lần gặp nhau, Uông Hiểu Mạn đều mỉa mai châm chọc anh, khinh thường anh, nguyên nhân là vì anh ở rể.
Nhưng Lâm Chính không ngờ Uông Hiểu Mạn lại xuất hiện ở đây.
Chắc là do người nhà họ Tô sắp xếp, dù sao hiện giờ cũng chỉ có cô ta có thể đến chăm sóc cho Tô Nhu.
“Lâm Chính, anh đến đây làm gì?”.
Uông Hiểu Mạn bước tới, nhìn anh một cái, hừ mũi hỏi đầy khinh bỉ.
“Tôi đến tìm Tiểu Nhu”.
“Tiểu Nhu? Anh còn mặt mũi đến gặp chị ấy sao? Nếu không vì đồ vô dụng là anh, thì chị ấy sẽ gặp phải kết cục như vậy chắc?”, Uông Hiểu Mạn tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức hiểu ra.
Nếu Tô Nhu đã đến đây thì chắc chắn Trương Tinh Vũ cũng đến.
Với cái miệng của Trương Tinh Vũ thì kiểu gì cũng quy tội cho người khác. Tội này trăm phần trăm là do anh gánh rồi.
“Tiểu Mạn, bây giờ tôi không muốn nói quá nhiều, tôi muốn gặp Tiểu Nhu! Có chuyện gì chờ tôi gặp Tiểu Nhu xong thì nói”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi xoay người định vào trong.
“Đứng lại cho tôi! Ngăn anh ta lại!”.
Uông Hiểu Mạn tức giận, giậm chân gào lên.
Người đàn ông tóc vuốt ngược ở bên cạnh lập tức xông tới chặn trước mặt Lâm Chính.
“Lâm Chính! Tiểu Mạn đã cho anh đi đâu, từ từ đã nào!”, người đàn ông mỉm cười nói.
“Anh là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Khốn kiếp! Anh ăn nói cái kiểu gì đấy hả? Dám nói với anh Lôi như vậy? Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ?”, Uông Hiểu Mạn điên tiết nói.
“Anh Lôi?”.
“Đồ có mắt không tròng! Anh Lôi là người nổi tiếng ở vùng này, cả khu vực này đều do anh ấy quản lý! Nếu không anh nghĩ tại sao Tiểu Nhu có thể bình an vô sự ở đây? Tại sao nhà họ Trương có thể bình an vô sự chứ? Nếu không có anh Lôi, thì Tiểu Nhu đã bị đám kẻ thù mà anh chọc vào đưa đi rồi”, Uông Hiểu Mạn lạnh lùng nói.
“Kẻ thù mà tôi chọc vào?”.
Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Chắc là Trương Tinh Vũ lại bịa chuyện để bôi nhọ anh rồi.
“Lâm Chính! Tôi không muốn nhiều lời với anh nữa! Tóm lại anh không có tư cách gặp Tiểu Nhu! Anh cũng không có tư cách đặt chân vào cánh cửa này! Anh mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Biến ngay khỏi tầm mắt tôi!”, Uông Hiểu Mạn hừ mũi nói.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, trong lòng bùng lên lửa giận.
Bây giờ anh đang rất lo lắng cho Tô Nhu, đâu có rảnh quan tâm đến Uông Hiểu Mạn, liền khẽ quát người đàn ông trước mặt: “Tránh ra!”.
“Ha ha, Lâm Chính, anh cũng nóng nảy phết đấy nhỉ? Tôi từng nghe Tiểu Mạn kể về anh! Người như anh lấy đâu ra dũng khí để bắt tôi tránh đường vậy?”, người đàn ông khẽ cười nói.