TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1416: BUÔNG DÂY DÀI CÂU CÁ LỚN

“Lão già này! Ông điên à? Vì một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô, mà bỏ cả con gái?”, bà cụ Trương đẩy xe lăn tới, tức giận gào lên.

“Quản gia! Đưa bà ta đi ngay cho tôi! Đưa đi ngay!”, Trương Trung Hoa lớn tiếng nói.

“Bố! Bố bình tĩnh đi!”.

“Lão già chết tiệt, ông dám?”.

Người nhà họ Trương nhao nhao phản đối.

Bà cụ Trương đùng đùng nổi giận.

Nhưng Trương Trung Hoa mặc kệ, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, gào lên: “Sao nào? Các người muốn tạo phản à? Không nghe lời tôi chứ gì? Rốt cuộc nhà họ Trương này do tôi làm chủ, hay là do bà già này làm chủ?”.

“Ơ…”

Người nhà họ Trương há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

“Thằng hai, thằng ba, mấy đứa mày có ý gì hả? Không nghe lời ông già này sao?”, Trương Trung Hoa trừng mắt nói với mấy người bọn họ.

“Bố, bọn con…”

“Mau làm theo!”.

Trương Trung Hoa nghiêm giọng gầm lên.

Sắc mặt mọi người tỏ vẻ khó coi, không dám cãi lời, chỉ có thể làm theo.

Nhưng hiển nhiên bà cụ Trương không chịu rời đi dễ dàng như vậy.

“Tôi nói cho ông biết, lão già chết tiệt kia! Tuy ông là gia chủ của nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương không phải do một mình ông quyết định. Muốn đuổi tôi đi? Được! Có giỏi thì đích thân ông đuổi tôi đi đi!”, bà cụ Trương gào lên.

“Bà…”

Trương Trung Hoa tức điên lên.

Nhưng bà cụ Trương không thèm để ý đến ông ta nữa, xoay người bỏ đi.

Người nhà họ Trương cũng lục tục rời đi.

“Xem ra ông ngoại sống ở nhà họ Trương cũng chẳng dễ chịu gì”.

Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.

“Chẳng phải là vì bà già chết tiệt kia có người chống lưng sao? Nên bà ta mới không hề sợ hãi như vậy!”, Trương Trung Hoa tức giận nói.

Lâm Chính lắc đầu.

Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.

“Ông nội, cháu phải đi rồi, lần này cháu đến chỉ muốn xem tình hình của Tiểu Nhu. Bây giờ cô ấy đã bình an vô sự, cháu cũng phải đi giải quyết chuyện riêng của cháu”.

“Ông biết cháu là người bận rộn mà, cháu đi đi”, Trương Trung Hoa gật đầu nói.

“Cháu sẽ phái người đến đây canh chừng Tiểu Nhu, hiện giờ chất độc trong người Tiểu Nhu không phải loại tầm thường, cháu vẫn chưa nghiên cứu điều chế được thuốc giải! Cháu cần chút thời gian!”.

“Là độc của thôn Dược Vương sao?”, Trương Trung Hoa hỏi.

“Không ạ, chuyện này rất phức tạp, ông ngoại, cháu cũng không thể giải thích ngay với ông được”.

“Phía thôn Dược Vương, cháu định làm thế nào?”, Trương Trung Hoa chần chừ một lát rồi nói: “Trên mạng đồn thôn Dược Vương ghê lắm, nói là bọn họ rất lớn mạnh. Hơn nữa, ông nghe nói Dương Hoa của cháu hiện giờ đang bị chèn ép đến mức không thở nổi, gần như sụp đổ… Tiểu Chính, cháu định làm thế nào? Có cần nhà họ Trương giúp không?”.

Vẻ mặt Trương Trung Hoa đầy lo lắng.

Thực ra ông ta biết sức mạnh của nhà họ Trương trong trận giao chiến này là quá nhỏ bé mỏng manh, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể làm được như vậy.

“Ông ngoại, phía thôn Dược Vương thì không cần lo lắng nữa”, Lâm Chính bỗng nói.

“Không cần lo lắng?”, Trương Trung Hoa sửng sốt: “Ý cháu là sao?”.

“Bởi vì thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.

“Không còn…”, hơi thở của Trương Trung Hoa như nghẹn lại, đầu óc lập tức trống rỗng, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Nhóc con, ý cháu là…”

“Cháu đã giải quyết xong rồi!”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc, không hỏi nhiều nữa.

Lâm Chính rời khỏi nhà họ Trương, đồng thời phái tinh nhuệ của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đến bảo vệ.

Anh cũng bảo Trương Trung Hoa điều tra chuyện của Tô Cương mới biết chính Trương Tinh Vũ đã tiết lộ vị trí của Tô Nhu, khiến đám người cậu Chín nhà họ Yến biết.

Nhưng cũng may tin này chưa truyền ra ngoài, cũng tức là Lâm Chính đã khống chế được Tô Cương và mấy người cậu Chín, nơi này tạm thời vẫn an toàn, chưa ai biết tới.

Lâm Chính biết được chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về Giang Thành.

Vừa về đến Giang Thành, Mã Hải đã tới tìm Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, Cổ Phái đã cắt đứt liên lạc với đám người Lữ Lộng Triều và cậu Chín, đồng thời sinh lòng nghi ngờ, hôm nay phái không ít người đến Giang Thành điều tra tin tức. Xung quanh học viện Huyền Y Phái có rất nhiều y võ thực lực cao cường, chúng ta nên xử lý sao đây?”, Mã Hải dè dặt hỏi.

“Ông có dự định gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Buông dây dài để câu cá lớn!”, Mã Hải nhỏ giọng đáp một câu.

Lâm Chính cười nhạt: “Xem ra chúng ta có suy nghĩ giống nhau, vậy thì ông biết nên sắp xếp thế nào chứ?”.

“Tôi biết”.

“Được”.

Lâm Chính lấy một chiếc bình nhỏ bằng sứ ra, đưa cho ông ta: “Bảo Tần Bách Tùng làm đi”.

“Vâng”.

Mã Hải nhận lấy rồi lập tức rời đi.

Trong một căn phòng tối tăm, Từ Thiên ngồi trước bàn hút thuốc.

Trên người ông ta băng bó nhiều chỗ, vừa mới xuất viện.

Từ Thiên nhìn chằm chằm người đang chán chường ngồi trên chiếc giường trước mặt, ánh mắt đầy thù hận.

Một thời gian trước ông ta bị tấn công, suýt thì mất mạng, sau đó chứng thực tất cả mọi chuyện đều là do Cổ Phái làm.

Người đang ngồi trên giường chính là Lữ Lộng Triều của Cổ Phái, sao ông ta có thể không căm thù cho được?

Lữ Lộng Triều nhấp nhổm không yên, trong lòng kiêng dè.

Ông ta từng nghe nói đến Từ Thiên, không ngờ thần y Lâm lại bảo Từ Thiên đến đây canh chừng ông ta, ông ta biết mình muốn chạy thì đúng là mơ mộng hão huyền.

Cạch!

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.

Lữ Lộng Triều rùng mình một cái, ngước mắt lên nhìn, thấy cửa mở ra, Tần Bách Tùng tóc bạc trắng bước vào.

“Bách Tùng!”.

Lữ Lộng Triều mừng rỡ, đứng phắt dậy.

“Ông Tần!”.

Từ Thiên cũng vội đứng dậy, thái độ rất cung kính.

“Cậu Từ vất vả rồi”.

“Ông Tần khách sáo quá, xin hỏi ông đến có chuyện gì sao?”, Từ Thiên hỏi.

“Thầy bảo tôi đến nói chuyện riêng với Lữ Lộng Triều”, Tần Bách Tùng nghiêm túc đáp.

“Được, vậy ông cứ nói chuyện thong thả, tôi ra ngoài đây”.

Từ Thiên đứng dậy rời đi, rồi đóng cửa lại.

Lữ Lộng Triều vội vàng nhìn Tần Bách Tùng.

“Bách Tùng, ông đến đưa tôi ra khỏi đây sao?”, Lữ Lộng Triều kích động hỏi.

“Phải”.

Tần Bách Tùng gật đầu.

Lữ Lộng Triều mừng rỡ.

“Bách Tùng, tôi biết là tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta vẫn còn mà! Tôi biết ngay mà!”, Lữ Lộng Triều nước mắt lã chã.

“Lộng Triều, tôi có thể đưa ông ra khỏi đây, nhưng điều này còn phải xem ý ông thế nào. Nếu ông muốn đi thì đương nhiên có thể bình an rời đi, nếu ông không muốn đi thì không ai giúp ông được cả”, Tần Bách Tùng bình thản nói.

Lữ Lộng Triều sửng sốt, mơ hồ ý thức được gì đó.

“Bách Tùng, ý của ông là…”

“Ở đây có hai bình thuốc do thầy tôi đưa cho tôi. Tôi đề nghị ông chọn bình bên trái, nếu ông không muốn… thì có thể chọn bình bên phải. Nhưng tôi hi vọng ông đừng chọn nó, bởi vì chọn nó thì… đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta”.

Vẻ mặt Tần Bách Tùng đầy thương cảm, đau khổ nói.

Lữ Lộng Triều tái mặt.

Rõ ràng bình bên trái là thuốc độc mãn tính, do Lâm Chính đưa cho Tần Bách Tùng để khống chế Lữ Lộng Triều, còn bình bên phải… là chất kịch độc.

Nếu Lữ Lộng Triều uống thì sẽ chết ngay tại chỗ.

Thần y Lâm muốn ép ông ta làm nội gián.

Muốn ông ta phản bội Cổ Phái…


Đọc truyện chữ Full