TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1417: ĐẠI HỈ

“Không được!”, Lữ Lộng Triều quát lớn, tâm trạng có phần kích động.

Ông ta không muốn phản bội lại Cổ Phái. Lúc này, ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Thế nhưng ông ta cũng không muốn phải chết. Chết rồi thì chẳng còn gì nữa!

Lữ Lộng Triều trố tròn mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, nắm đấm siết chặt.

“Không được sao? Lữ Lộng Triều, ông thật sự muốn chết à?”, Tần Bách Tùng bước tới nhìn ông ta chăm chăm.

“Ông muốn tôi trở thành một kẻ phản bội?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng.

“Phản bội?”, Tần Bách Tùng hừ giọng: “Có gì mà không được!”

“Tần Bách Tùng, người ta nói ông đàng hoàng, là kẻ quân tử mà thật không ngờ ông lại có thể nói ra những lời như vậy! Hừ! Xem ra ông cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực mà thôi”, Lữ Lộng Triều tức giận hằm hằm .

“Lộng Triều, tôi chưa bao giờ coi mình là kẻ quân tử. Tôi chỉ là chính mình là được. Còn người khác phán xét như thế nào thì là chuyện của họ. Ông thì khác, tại sao không thể trở thành kẻ phản bội? Toàn bộ hành vi của Cổ Phái, lẽ nào còn cần tôi phải giải thích à? Những năm qua bọn họ đã làm biết bao chuyện đồi bại, vô lương tâm, ông đều rõ cả. Cổ Phái lúc này phải được trừng trị. Tôi và ông bất tài, không thể làm gì được, cơ hội duy nhất có thể lật đổ họ chính là dành cho thầy giáo của tôi – thần y Lâm”.

Tần Bách Tùng kích động, lạnh lùng nhìn Lữ Lộng Triều: “Lộng Triều! Lẽ nào ông thật sự muốn để Cổ Phái tiếp tục như thế? Lẽ nào ông thật sự muốn tiếp tục nối giáo cho giặc, làm những việc vô nhân đạo cho bọn họ?”

Dứt lời, Lữ Lộng Triều sững sờ. Ông ta nhìn chăm chăm chiếc lọ, trầm mặc một hồi lâu.

“Bách Tùng”.

“Sao?”

“Tôi không hề nghĩ tới điều gì cao sang. Những chuyện Cổ Phái làm, tôi căn bản không quan tâm, ông cũng đừng nghĩ tới việc đi dìm bọn họ. Bởi vì những năm qua Cổ Phái cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt. Bất kỳ một thế lực hùng mạnh nào muốn duy trì được thì cũng không thể nào mà trong sạch hết được. Cổ Phái cũng vậy. Trong đó có người độc ác vụ lợi thì cũng có người có đức có tâm. Dù họ là ai, họ làm gì thì thực ra cũng không liên quan tới tôi”.

“Tôi làm trâu làm ngựa cho Cổ Phái chẳng qua cũng là vì lợi ích mà họ mang lại cho tôi. Bởi vì tôi là kẻ vụ lợi”.

“Mà những người như tôi…sợ nhất là một điều”.

“Đó chính là chết”, nói xong, Lữ Lộng Triều cầm cái bình lên, mở ra và dốc vào miệng.

Tần Bách Tùng im lặng. Nuốt xong thuốc, Lữ Lộng Triều mới lên tiếng: “Ông muốn tôi làm gì?”

“Cũng chẳng phải điều gì khó khăn, chỉ muốn ông đưa cái này cho người phụ trách chính của Cổ Phái”, Tần Bách Tùng lấy ra một tập tài liệu, đưa ra trước. Lữ Lộng Triều lấy ra xem. Khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng căng thẳng.

“Những điều này…là thật sao?”

“Nửa giả nửa thật”.

“Vậy là có ý gì?”

“Y thuật của thầy đúng là đều ở đây...ông yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì thì Cổ Phái cũng sẽ không trách ông đâu”, Tần Bách Tùng nói.

Lữ Lộng Triều do dự, sau đó gật đầu: “Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ làm theo những gì ông nói. Khi nào tôi có thể bắt đầu?”

“Giờ có thể bắt đầu luôn rồi. Sau khi sự việc thành công, thầy sẽ đưa thuốc giải cho ông. Tới khi đó ông sẽ được tự do, có thể mua vé máy bay đi nước ngoài, ẩn danh một thời gian”.

Lữ Lộng Triều nhìn Tần Bách Tùng chăm chăm, sau đó quay người đi ra ngoài.

Lữ Lộng Triều trong dáng vẻ đầy vết thương thoát ra khỏi Giang Thành đã được người của Cổ Phái gài ở đây phát hiện ra.

“Lữ Lộng Triều! Chuyện gì vậy? Hai ngày vừa rồi ông đi đâu?”, trong con hẻm nhỏ, một người đàn ông đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai chặn Lữ Lộng Triều đang trong bộ dạng tơi tả lại và trầm giọng hỏi.

“Mau đưa tôi về, tôi có tin tình báo quan trọng. Mau đưa tôi đi gặp phía bên trên”, Lữ Lộng Triều vội nói.

“Tình báo quan trọng sao?", người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ nhưng thấy vẻ cuống quýt của Lữ Lộng Triều thì người này cũng gật đầu và lấy điện thoại ra.

Một lúc sau, một chiếc xe màu đen đỗ ngay đầu con hẻm. Người đàn ông chộp lấy tay của Lữ Lộng Triều đưa lên xe và đi về hướng sân bay.

Sau khoảng 4 tiếng ngồi đồng hồ thì Lữ Lộng Triều đã đáp xuống một hòn đảo nhỏ nằm vùng duyên hải của thành phố. Có tài xế tới đón ông ta.

Lữ Lộng Triều cảm thấy thấp thỏm, ông ta cùng người tài xế tới một trang viên rộng lớn ở ngay giữa hòn đảo. Trang viên mang phong cách cổ xưa, bốn bề là hoa cỏ, đẹp tuyệt vời.

Bước vào trang viên, Lữ Lộng Triều được đưa tới một căn chòi hóng mát. Ông ta cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.

“Ông đang sợ cái gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên vang lên.

Lữ Lộng Triều sợ hết hồn. Lúc này ông ta phát hiện ra trong căn chòi đột ngột xuất hiện một người khác.

“Chủ nhiệm Diêu? Chào chủ nhiệm Diêu!”, Lữ Lộng Triều cúi người đầy cung kính.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng ông đâu?"

Người thanh niên tên là chủ nhiệm Dieu điềm đạm nói.

“Đại hỉ…là đại hỉ”, Lữ Lộng Triều há hốc miệng,

“Đại hỉ cái gì?”, chủ nhiệm Diêu giật mình...


Đọc truyện chữ Full