TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1431: BÁU VẬT MÀ CÁC ÔNG MUỐN ĐANG Ở TAY TÔI

Câu nói này vừa vang lên đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Một người bước tới.

Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, ăn mặc tùy ý, vành mũ kéo sụp xuống, không nhìn rõ khuôn mặt.

Hai cô gái Trương Nhã và Hứa Tình đi theo tới lập tức sáng mắt lên.

"Chị Nhã, chị mau nhìn kìa, là người tên Lâm Chính kia", Hứa Tình vội nói.

Trương Nhã sắc mặt trắng bệch, đang ghi hình lại cảnh này, cũng hoàn hồn lại.

Cô ta và Hứa Tình cả đường đi hoảng hốt sợ hãi, sau khi đến đây thì lập tức lao vào công việc quay chụp đầy căng thẳng.

Tuy nơi này đông người, nhưng không ai chú ý tới hai cô gái.

Hai cô gái cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có nhiều người như vậy, ít nhất cũng đỡ hơn là đồng không mông quạnh như trước đó.

Nhưng cảnh tượng Tiêu Khải Phong hạ độc giết chết thần y Lâm giả mạo đã khiến bọn họ chấn động sâu sắc.

Cô ta chưa bao giờ thấy thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

Khoảnh khắc này, cô ta mới nhận ra rốt cuộc cường giả mạnh mẽ có nghĩa gì với người bình thường.

Đây không phải là người mà những người bình thường như cô ta có thể tiếp xúc.

"Đó là Lâm Chính sao?", Trương Nhã hoàn hồn, không nhịn được hỏi.

"Là anh ta đấy! Tuy không nhìn rõ mặt nhưng em nhận ra bộ quần áo của anh ta", Hứa Tình nói.

"Anh ta định làm gì vậy?", Trương Nhã tỏ vẻ khó hiểu.

"Không biết nữa, nhưng những người này đáng sợ như vậy, anh ta... anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?", Hứa Tình vô cùng lo lắng, run bần bật nói: "Chị Nhã, hay là chúng ta... chúng ta báo cảnh sát đi!".

"Báo cảnh sát? Em nhìn xem điện thoại của em có tín hiệu không?", Trương Nhã trầm giọng nói.

Hứa Tình vội vàng lấy điện thoại ra ấn mấy số khẩn cấp.

Nhưng kết quả lại khiến người ta tuyệt vọng.

"Chị Nhã, bây giờ... bây giờ chúng ta phải làm sao đây?".

"Có quá ít việc chúng ta có thể làm, chuyện đã đến nước này, chỉ đành quay lại tất cả sự việc, nếu thực sự xảy ta chuyện gì, thì ít nhất chúng ta vẫn có thể trả lại chân tướng", Trương Nhã nói.

Hứa Tình lặng lẽ gật đầu.

Sự xuất hiện của người đàn ông đội mũ lưỡi trai thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Anh là ai?".

Một người Cổ Phái lạnh lùng hỏi.

Chỉ thấy người kia bỏ mũ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ.

"Thần y Lâm?".

Xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

"Sao lại lòi ra một thần y Lâm nữa vậy?".

"Đồ ngốc! Người vừa nãy là giả mạo! Đây mới là thần y Lâm hàng thật giá thật!".

"Người này là thật sao? Anh chắc chứ?".

"Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng cũng là giả mạo!".

Mọi người bàn tán xôn xao.

Người của Cổ Phái và người của Linh Kiếm Môn đều lộ vẻ mặt khác nhau.

Công Tôn Đại Hoàng nhíu mày.

Độc Hoàng Tiêu Khải Phong thì thầm đánh giá Lâm Chính.

"Thần y Lâm?".

Tịch Tử Nghĩa có chút căng thẳng, cũng đang đánh giá người mới đến.

Suy nghĩ của anh ta cũng giống những người này, nghi ngờ không biết đây là thần y Lâm thật hay giả.

"Sao tôi không nhớ có một đồ đệ như anh nhỉ? Anh tên là Tịch Tử Nghĩa đúng không? Anh bái tôi làm sư phụ lúc nào vậy?", Lâm Chính ngoảnh đầu lại nhìn Tịch Tử Nghĩa, hỏi.

"Việc này... việc này... tôi... tôi trước kia từng học một ngày ở học viện Huyền Y Phái... Thần y Lâm... nói một cách nghiêm túc thì... thì cũng được coi là đồ đệ của anh mà", Tịch Tử Nghĩa dè dặt nói.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều ồ lên.

"Chắc là tên Tịch Tử Nghĩa này giả mạo rồi!".

"Hừ, ngay cả thần y Lâm mà anh ta cũng tìm được người giả mạo, bản thân giả mạo là đồ đệ của thần y Lâm thì có là gì chứ?".

Những lời mỉa mai châm chọc vang lên.

Tịch Tử Nghĩa vô cùng sợ hãi.

Bây giờ anh ta không những đắc tội với Cổ Phái, mà sợ là đắc tội với cả thần y Lâm.

Nếu vậy thì Linh Kiếm Môn bé nhỏ của anh ta lấy gì để đấu với người ta đây?

Nhưng... người trước mặt này là thần y Lâm thật sao?

Thần y Lâm dám chạy đến tận đây? Anh muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Tịch Tử Nghĩa có chút khó hiểu.

"Anh từng học ở học viện Huyền Y Phái?", Lâm Chính rất bất ngờ, nhìn Tịch Tử Nghĩa.

"Phải... Lúc đó là ông Tần Bách Tùng tiếp đón tôi, nhưng tôi không dùng thân phận người của Linh Kiếm Môn đến thăm học viện Huyền Y Phái...", Tịch Tử Nghĩa vội nói.

Lâm Chính lập tức hiểu ra.

Thực ra ngày nào cũng có không ít người của các tông môn thế tộc đến học viện Huyền Y Phái thăm dò về căn cơ của Dương Hoa và thần y Lâm.

Học viện Huyền Y Phái là địa điểm công cộng, gần như không có gác chắn gì, ai cũng có thể ra vào.

Chắc hẳn Tịch Tử Nghĩa đến là nhờ vậy.

Nhưng chỉ có vậy mà đã muốn nhận Lâm Chính làm sư phụ thì không khỏi hơi quá.

"Nếu đã như vậy thì tại sao lại tìm người khác giả mạo tôi?", Lâm Chính bình thản nói.

Tịch Tử Nghĩa há miệng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Thầy... thầy Lâm, xin thầy hãy tha tội, xin... xin thầy hãy tha tội".

"Tôi ghét nhất là có người giả mạo tôi, làm vậy không chỉ đơn giản là hủy hoại danh tiếng của tôi. Ngoài ra, tôi cũng cực kỳ ghét người khác dùng tên của tôi để lừa đảo bịp bợm. Tịch Tử Nghĩa, anh đã phạm cả hai điều cấm kị nhất của tôi", Lâm Chính lắc đầu.

"Tôi..."

"Khốn kiếp! Anh Tịch, anh đừng để bị lừa! Anh ta có phải là thần y Lâm hay không còn chưa biết đâu! Sao anh phải quỳ với anh ta chứ? Nếu anh ta cũng là đồ giả mạo thì chẳng phải sẽ mất hết thể diện của Linh Kiếm Môn chúng ta sao?", có người của Linh Kiếm Môn không phục, liền đứng ra lớn tiếng nói.

"Triệu Nghị, câm miệng!", Tịch Tử Nghĩa khẽ quát.

"Anh Tịch! Tôi không phục! Chắc chắn anh ta cũng là đồ giả mạo! Hãy xem tôi vạch trần anh ta đây!".

Người tên Triệu Nghị kia la lối, bước tới, chìa tay chộp về phía Lâm Chính.

Nhưng anh ta vừa chìa tay ra, thì bỗng bị thứ gì đó va vào, bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người trợn mắt há mồm.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Trong đầu mọi người đều hiện lên dấu chấm hỏi.

Bao gồm cả Tịch Tử Nghĩa...

Chỉ với chiêu này... thì còn ai dám nghi ngờ thân phận của người trước mặt này chứ?

"Hửm?".

Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt lại, bình thản nói: "Xem ra người này là chính chủ rồi".

"Chắc không sai đâu! Tôi còn tưởng thần y Lâm là đồ nhát cáy, không dám đến đây, thế mà vẫn đến. Ha ha, thú vị! Thú vị lắm!".

Vẻ mặt Tiêu Khải Phong đầy hưng phấn.

"Tịch Tử Nghĩa, món nợ của Linh Kiếm Môn tôi sẽ tính sau, bây giờ tôi phải xử lý chút chuyện chính đã".

Lâm Chính không muốn nhiều lời với người của Linh Kiếm Môn nữa, anh quay đầu lại, nhìn về phía đám người Cổ Phái và Độc Hoàng Tiêu Khải Phong ở bên kia, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.

"Thần y Lâm, chắc đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?".

Công Tôn Đại Hoàng hào sảng lên tiếng.

"Ông chính là người nắm quyền của Cổ Phái?".

"Đúng vậy".

"Tôi muốn nói với ông chuyện này".

"Chuyện gì?", Công Tôn Đại Hoàng hỏi.

"Ở hồ Ám Long này không có y điển tuyệt thế gì cả, tất cả đều là tôi bịa ra lừa các ông thôi", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao.

"Lừa? Thần y Lâm, nói vậy là cậu đùa giỡn tất cả chúng tôi sao?", Công Tôn Đại Hoàng bình thản hỏi.

"Cũng không hẳn", Lâm Chính lắc đầu.

"Nghĩa là sao?".

"Điển tịch y học mà các ông muốn có quả thực tồn tại, nhưng nó không ở giữa hồ Ám Long, mà ở... trong tay tôi".

Lâm Chính lấy ra mấy quyển sách đã được chuẩn bị từ trước, giơ lên cho mọi người xem.

"Tôi là tác giả của mấy quyển sách này, ghi chép sở học cả đời của tôi, ai lấy được nó thì có thể học được toàn bộ y thuật của tôi".

"Cái gì?".

Mọi người đều kinh ngạc.


Đọc truyện chữ Full