TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1432: ĐÚNG LÀ KHIẾN NGƯỜI TA THẤT VỌNG

Tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng!

Tất cả mọi người đều trở nên nôn nóng!

Mọi ánh mắt đều bị hút chặt vào mấy quyển sách trong tay Lâm Chính.

"Sở học cả đời của thần y Lâm?".

"Chắc là trong đó... ghi chép những y thuật chí cao vô thượng đấy nhỉ?".

"Có được chúng thì chắc chắn có thể có được y thuật cao thâm khó dò như thần y Lâm!".

"Đến lúc đó nắm sinh tử trong tay cũng không phải là quá lời".

Những giọng nói run rẩy vang lên.

Mọi người sáng mắt lên, trở nên kích động.

Ngay cả người của Cổ Phái cũng nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách này.

Y thuật của thần y Lâm không có gì phải bàn cãi.

Tuy Cổ Phái cũng là đại phái y đạo đã truyền thừa cả nghìn năm, nhưng cho dù là người nắm quyền của Cổ Phái cũng không dám nói là nắm hết mọi y thuật mà thần y Lâm biết.

Rất nhiều sách vở bí kĩ thất truyền đều nằm trong quyển sách trong tay thần y Lâm...

Ai nấy mắt sáng như đuốc, tỏ vẻ thèm muốn.

Đám người của Cổ Phái như Công Tôn Đại Hoàng đương nhiên nằm mơ cũng muốn có.

"Đưa đây", không chờ Công Tôn Đại Hoàng lên tiếng, Độc Hoàng Tiêu Khải Phong đã nói.

"Muốn có nó? E là không đơn giản như vậy đâu", Lâm Chính lập tức từ chối.

"Thần y Lâm đúng không? Anh đến đây một mình hả?", Tiêu Khải Phong hỏi anh.

"Đúng vậy".

"Anh to gan thật đấy, tôi nghĩ anh đến chắc chắn không phải để gây rắc rối cho chúng tôi, nếu không hành động này của anh chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Chắc là anh muốn dâng những thứ này cho chúng tôi, để dập tắt lửa giận của Cổ Phái chứ gì? Nếu đúng là vậy thì anh là người thông minh đấy", Tiêu Khải Phong mỉm cười nói, bước tới định lấy số sách kia.

Nhưng bàn tay anh ta lại vồ hụt.

"Hử?", Tiêu Khải Phong nhíu mày.

"Tôi không có ý định giao chúng cho các anh", Lâm Chính thản nhiên nói.

"Cái gì?", người của Cổ Phái ngạc nhiên.

"Anh biết như vậy có nghĩa là gì không?", Tiêu Khải Phong nhếch môi nói: "Để tôi nói cho anh biết, nếu anh cố chấp làm chuyện ngu xuẩn này, thì e là hôm nay... anh không rời khỏi đây được đâu".

"Tiêu Khải Phong, tôi không nhớ ra anh là người của Cổ Phái đấy", Lâm Chính quay sang nhìn anh ta, bình thản nói.

"Cổ Phái từng giúp đỡ tôi, tôi chỉ đang trả ơn bọn họ thôi", Tiêu Khải Phong cười nhạt nói: "Thần y Lâm y thuật vô song, ngay cả thôn Dược Vương cũng bại trong tay anh. Thần y Lâm, tuy tôi không được coi là người trong y đạo, nhưng cũng hiểu thuật dùng độc. Hôm nay chúng ta hãy so tài thử xem".

Dứt lời, Tiêu Khải Phong liền giơ tay lên, phất về phía mặt Lâm Chính.

Vù!

Một luồng khí màu xanh thẫm bay ra từ lòng bàn tay anh ta.

"Cẩn thận phấn độc!".

Thủ Mệnh kêu lên thất thanh.

Tốc độ của Lâm Chính cực nhanh, lập tức lùi lại tránh được.

"Phản ứng không tệ", Tiêu Khải Phong cười nói.

"Chúng ta đây có được coi là trận chiến thiên kiêu không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Trận chiến thiên kiêu? Anh là thiên kiêu gì? Cũng xứng đánh trận chiến thiên kiêu với tôi sao? Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì!", Tiêu Khải Phong lắc đầu, ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh miệt.

"Vậy à? Anh sợ sao?".

"Kế khích tướng vụng về quá... Thôi được rồi, nếu anh muốn đánh thì hãy coi như đây là trận chiến thiên kiêu đi, dù sao kết quả cũng như nhau ấy mà".

Tiêu Khải Phong tháo Thiên Kiêu Lệnh ở hông ra, mỉm cười nói với Lâm Chính: "Giờ thì anh hài lòng rồi chứ? Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?".

"Rồi".

Lâm Chính gật đầu, tháo lệnh bài ở hông ra.

Mọi người lập tức trợn tròn mắt.

"Nhiều Thiên Kiêu Lệnh thế?".

"Nghe đồn thần y Lâm đã đánh bại mấy thiên kiêu, xem ra lời đồn này là thật".

"Nhưng những Thiên Kiêu Lệnh này đều xếp ở phía cuối, so với thiên kiêu hạng tám thì cách biệt quá lớn".

"Dù có nhiều Thiên Kiêu Lệnh hơn nữa thì cũng có ích gì chứ? Trước mặt Độc Hoàng, những lệnh bài không nằm trong tốp 10 cũng chỉ là đống sắt vụn mà thôi".

Mọi người xung quanh xì xào, ai nấy tỏ vẻ khinh bỉ.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi muốn nhanh chóng kết thúc! Tôi không có hứng thú ở lại nơi như thế này!".

"Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào".

"Hừ, ngông cuồng ghê! Vậy hãy chú ý nhé!".

Tiêu Khải Phong cười khẩy, nhấc chân lao về phía Lâm Chính.

Mọi người xung quanh vội vàng lùi lại.

Độc Hoàng Tiêu Khải Phong ra tay, chắc chắn sẽ khiến khí độc tung hoành ở đây, không ai có gan dám tiếp xúc với độc của anh ta cả.

Giữa hai người lộ ra một bãi đất trống.

Quả nhiên.

Tiêu Khải Phong vừa lại gần Lâm Chính.

Bụp!

Một luồng phấn độc màu đỏ rực bung ra từ người anh ta, sau đó như được dẫn dắt, tất cả đều bay về phía Lâm Chính.

Đám phấn độc kia lạnh lẽo và quỷ dị, chạm vào mặt đất có thể ăn mòn mặt đất thành một cái hố, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.

Nhưng...

Lâm Chính phớt lờ nó, tung một quyền về phía Tiêu Khải Phong.

"Hử?".

Tiêu Khải Phong vô cùng kinh ngạc, lập tức giơ tay lên đỡ.

Bốp!

Lực xung kích khiến anh ta phải lùi lại mấy bước.

Khi phấn độc tan hết, Lâm Chính vẫn đứng ở phía xa, sừng sững bất động.

Ai nấy há hốc miệng kinh ngạc.

Tiêu Khải Phong nheo mắt.

"Độc Hoàng... chỉ được thế này thôi sao?", Lâm Chính lắc đầu: "Nếu vậy thì đúng là khiến người ta thất vọng".


Đọc truyện chữ Full