TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1433: ĐỪNG NÓI SỚM QUÁ

Thật là ngông cuồng!

Không ít người của Cổ Phái nổi trận lôi đình.

Nhưng bọn họ không phản bác.

Dù sao đây cũng là thần y Lâm nổi tiếng như cồn!

Cho dù thần y Lâm không phải là đối thủ của Độc Hoàng, thì cũng không phải là người mà bọn họ có thể khiêu khích.

Công Tôn Đại Hoàng lặng lẽ đứng nhìn.

Thủ Mệnh vô cùng kích động.

“Hóa ra người này không phải là Lâm Chính, nhưng tại sao anh ta lại mặc quần áo của Lâm Chính nhỉ?”.

Hứa Tình và Trương Nhã không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nhưng Trương Nhã thì vô cùng kích động.

Bởi vì đây chính là cảnh tượng giật gân mà cô ta mong chờ đã lâu.

Cô ta vội vàng ghi hình.

Cô ta tin nếu giao cái này lên trên thì chắc chắn sẽ là một tin hot.

“Cũng coi như không uổng chuyến đi lần này”.

Cô ta thầm nghĩ.

“Ha ha, phớt lờ cả phấn độc của tôi à? Thú vị lắm! Xem ra tôi có thể khẳng định chuyện của thôn Dược Vương là thật rồi. Anh có thực lực như vậy, muốn tiêu diệt thôn Dược Vương thì cũng có đủ bản lĩnh, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”.

“Nhưng nếu anh chỉ có chút thủ đoạn như vậy, thì rõ ràng là không thể tiêu diệt thôn Dược Vương được, muốn đánh bại tôi cũng chỉ là mơ mộng hão huyền”.

Tiêu Khải Phong khẽ quát, rồi lại xông tới.

Anh ta múa may hai bàn tay, vỗ về phía Lâm Chính.

Tốc độ nhanh như chớp, khí thế lại càng như sét đánh.

Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy Tiêu Khải Phong phóng ra mấy nghìn chưởng ấn, giống như một tấm lưới lớn, bao trùm lấy Lâm Chính.

Lâm Chính cũng đồng thời tung hai chưởng ra để chống đỡ.

Tiêu Khải Phong và người của thôn Dược Vương có sự khác biệt về bản chất.

Đầu tiên, anh ta không phải là y võ.

Anh ta chỉ là một cao thủ dùng độc.

Anh ta không giỏi y thuật, mà giỏi độc thuật, giỏi võ kĩ.

Nếu đã giỏi võ kĩ thì đương nhiên không thể so sánh với người của thôn Dược Vương.

Vừa mới giao thủ.

Bốp bốp bốp…

Lâm Chính trúng mấy chưởng liên tiếp, trên người chỗ xanh chỗ tím, rõ ràng là đã trúng độc.

Hơn nữa kình lực của những loại độc này khác hoàn toàn với thôn Dược Vương.

Nó hung mãnh hơn, bá đạo hơn, đồng thời nhằm vào mệnh mạch, ý đồ cắt đứt hơi thở của Lâm Chính, khiến anh mất mạng tại chỗ.

Lâm Chính vội vàng lấy châm bảo vệ mệnh mạch.

Tiêu Khải Phong thừa thế đánh thêm mấy quyền vào người Lâm Chính.

Bụp bụp bụp…

Những âm thanh nặng nề vang lên.

Quyền này không có độc, nhưng quyền kình mạnh đến kinh người, đủ để xuyên thủng một chiếc xe tăng.

Lâm Chính trúng quyền, lùi lại liên tiếp, khí huyết trong người nhộn nhạo, gần như muốn phun ra máu.

“Ồ!”.

Mọi người xôn xao.

Ai cũng nhìn ra được thần y Lâm không chống chọi nổi nữa.

Về võ kĩ thì thần y Lâm chịu thiệt thòi rất lớn.

“Thần y Lâm, xem ra người khiến người ta thất vọng không phải là tôi, mà là anh. Tôi còn tưởng anh có bản lĩnh thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ được cái to mồm. Có thể chữa bệnh cứu người thì anh giỏi, nhưng về thuật giết người thì còn kém xa tôi. Thần y Lâm, bây giờ anh quỳ xuống dập đầu cầu xin, thì tôi có thể tha không giết anh. Anh thấy sao?”, Tiêu Khải Phong mỉm cười hỏi.

“Vừa mới giao thủ, còn chưa phân thắng thua, anh nói những điều này liệu có sớm quá không vậy?”, Lâm Chính hít sâu một hơi, nói.

“Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”.

Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ một tiếng, lại nhấc chân xông tới.

Lần này anh ta không định nương tay, hai cánh tay đồng thời vung ra.

Bụp!

Rất nhiều phấn độc được tung ra.

Phấn độc ở tay trái đen sì, phấn độc ở tay phải trắng toát.

Hơn nữa phấn độc xoay tròn quanh hai cánh tay của anh ta, nhìn như một ngọn lửa.

“Thần y Lâm, để tôi cho anh nếm thử Âm Dương Lưu Độc Quyền của tôi!”.

Tiêu Khải Phong quát lên, đồng thời vung hai tay, nắm tay như rồng như hổ, gầm thét đánh tới.

Lâm Chính lập tức giơ cánh tay lên đón đỡ.

Bốp!

Quyền đầu tiên nện lên cánh tay, phấn độc lập tức tung tóe, vương vãi đầy người Lâm Chính.

Cảm giác như bị vô số con kiến gặm cắn bỗng chốc dâng lên.

Lâm Chính cố nhịn, tiếp tục đỡ đòn.

Quyền thứ hai đánh tới.

Bốp!

Phấn độc tiếp tục tung tóe.

Lần này khiến Lâm Chính cảm thấy tê dại và đau đớn như bị rút gân.

Đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Tiêu Khải Phong tiếp tục vung cánh tay lên.

Phấn độc ở cánh tay cũng tiếp tục xoay tròn quấn quanh, hất về phía Lâm Chính.

Mỗi quyền đều mang lại một cảm giác đau đớn khác nhau cho Lâm Chính.

Lâm Chính bị trúng đòn liên tiếp, phải không ngừng lùi lại, cơ thể lảo đảo, gần như không đứng vững nữa.

Độc Hoàng tấn công như cuồng phong vũ bão, đúng là khiến người ta không thể thở nổi.

Anh ta đánh liên tục mấy phút như vậy mới dừng lại.

Còn lúc này, Lâm Chính đã bị rất nhiều phấn độc bao phủ.

Mặt đất dưới chân anh đã bị ăn mòn, toàn bộ các sinh vật xung quanh đều bị phấn độc giết chết.

Mọi người xung quanh lùi lại như điên, sợ ngửi phải phấn độc.

Sau khi lùi hẳn lại, bọn họ lại nhìn về phía Lâm Chính.

Chỉ thấy anh vịn một tay vào tảng đá lớn, thở hổn hển.

“Thần y Lâm thua rồi!”.

Có người kêu lên.

Những người khác lặng lẽ gật đầu.

Với tình hình hiện giờ thì rõ ràng Lâm Chính không phải là đối thủ.

Thế cục nghiêng hẳn về một bên.

Thần y Lâm đã bị thương đầy mình, còn Độc Hoàng Tiêu Khải Phong vẫn lành lặn không chút tổn hại, chiến cuộc đã được Tiêu Khải Phong nắm hoàn toàn trong lòng bàn tay.

“Khải Phong! Lấy bí tịch trên người cậu ta đi! Bí tịch quan trọng hơn, dù cậu ta có chết cũng không quan trọng”.

Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng bình thản lên tiếng.

“Được”.

Tiêu Khải Phong gật đầu, lập tức vọt về phía Lâm Chính.

Lần này hai bàn tay của anh ta đánh thẳng về phía đầu Lâm Chính.

Chẳng khác nào chụp bóng ném vào rổ.

Nhưng lần này anh ta không phải chụp quả bóng rổ, mà là cái đầu của Lâm Chính.

Anh ta muốn giết Lâm Chính trước rồi sẽ cướp báu vật.

Nhưng đúng lúc hai chưởng của Tiêu Khải Phong đánh tới…

Rắc!

Hai âm thanh giòn giã vang lên.

Chỉ thấy hai bàn tay đang hạ xuống đã bị chặn đứng ở giữa không trung…


Đọc truyện chữ Full