TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1460: ĐỒNG XU VẬN MỆNH

“A Văn!”, Khánh Dung hai mắt đỏ ngàu, kêu toáng lên.

Tay của Khánh Văn đứt rời, máu bắt ra thành cột, cơn đau dữ dội làm khuôn mặt anh ta trở nên méo mó. Đau tới mức anh ta như ngất đi được.

“Cậu chủ”.

“Chủ tịch Lâm! Cậu làm gì vậy?”

“Mau dừng tay lại!”

Đám đông cuống cả lên. Khánh Dung điên cuồng lao tới. Thế nhưng khi ông ta vừa tới gần thì đã bị Lâm Chính đạp cho một đạp.

Rầm! Khánh Dung ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đợi đến khi được người khác đỡ dậy thì mặt ông ta đã đầy bụi đất.

“Ông chủ”.

“Ông không sao chứ?”, người nhà họ Khánh thất kinh.

“Thả tôi ra…chủ tịch Lâm…anh…cứu con với bố. Cứu con”, Khánh Văn bị Lâm Chính siết tới mức khó thở, anh ta không ngừng giãy giụa và hét lên đầy đau đớn.

“Xông lên cứu lấy cậu chủ”, người quản gia không chịu được nữa bèn phất tay, ra hiệu cho các cao thủ hà họ Khánh lao lên.

“Đừng”, Khánh Dung kêu toáng lên. Thế nhưng…đã không còn kịp nữa.

“Ra tay sao? Dựa vào đám nhà họ Khánh các người á?”, Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên tấn công người lao lên đầu tiên.

Bụp! Người này bị đấm một đấm xuyên ngực, nôn ra máu tươi, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề nương tay, anh tung chưởng giáng thẳng xuống đầu của người khác.

Rầm! Đầu người này như một trái dưa vỡ ra.

“Á!”, đám đông sợ hãi la hét, ai cũng tưởng như sắp phát điên. Đây khác gì ác ma giết người không chớp mắt.

Hai người nhà họ Khánh đã mất mạng như thế đấy. Quá tàn nhẫn!

Nhà họ Khánh cũng không phải gia thế võ lâm gì nên chưa bao giờ được chứng kiến người nào có thủ đoạn tàn nhẫn như Lâm Chính.

“Mau dừng tay! Tất cả mau dừng tay! Các người không phải là đối thủ của chủ tịch Lâm đâu”, Khánh Dung vội vàng bò dậy, đau đớn hét lớn.

Nhà họ Khánh đành lùi lại. Khánh Dung bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy tha cho con trai tôi. Tôi cầu xin cậu”.

“Khánh Dung, nhà họ Khánh chắc có lẽ đã nhận được tin tức của Dương Hoa rồi đúng không? Các người sắp có cả Dương Hoa rồi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Không! Chủ tịch Lâm, chúng tôi không cần Dương Hoa. Tôi chỉ cần con trai tôi bình an vô sự là được! Chủ tịch Lâm, chỉ cần cậu chịu buông tha cho con trai tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu”.

“Ông ta ở đâu?”

“Một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Đó là hòn đảo tư nhân của nhà họ Khánh chúng tôi”, Khánh Dung vội vàng nói.

“Mau sắp xếp người đưa tôi đi”.

“Được! Được chủ tịch Lâm”, Khánh Dung vội vàng gật đầu và hét lên với người quản gia. Người quản gia lập tức chạy đi sắp xếp.

“Chủ tịch Lâm, vài phút nữa cậu có thể xuất phát được rồi”, Khánh Dung cẩn thận lên tiếng.

“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu rồi buông tay ra.

Bụp! Khánh Văn ngã ra đất. Anh ta ôm lấy cổ, thở hổn hển và ho khù khụ. Vùng cổ hằn đỏ rõ rệt.

“Con trai, con không sao chứ?”, Khánh Dung vội vàng chạy tới ôm lấy Khánh Văn.

“Bố, tay của con…”, Khánh Văn mặt cắt không ra máu. Anh ta khóc thút thít.

“Chỉ là một cánh tay mà thôi. Chỉ cần giữ được mạng thì chẳng có gì to tát hết”, Khánh Dung an ủi.

Khánh Văn lẳng lặng gật đầu. Thế nhưng anh ta vẫn không cam tâm, vẫn sụt sịt.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ai nói là các người giữ được mạng thế?”

Dứt lời, Khánh Dung, Khánh Văn thất kinh. Cả nhà họ Khánh bàng hoàng.

“Chủ tịch Lâm, điều này…không phải là tôi đã nói vị trí của Công Tôn Đại Hoàng cho cậu rồi sao…Lẽ nào…cậu vẫn còn không hài lòng?", Khánh Dung há hốc miệng, run rẩy hỏi.

“Vậy chuyện trước đó thì tính thế nào?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Khánh Dung, tôi đã cho ông cơ hội rồi mà ông không biết quý trọng, còn giảo biện, lừa gạt tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ dễ dàng tha cho ông chắc?”

“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi có mắt như mù, do chúng tôi không tốt. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi. Tôi xin cậu đấy”.

Khánh Dung vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Lâm Chính.

Cứ nhìn cách mà Lâm Chính đối phó với Cổ Phái là biết, nhà họ Khánh nào dám đối kháng với anh. Trước mặt Cổ Phái, nhà họ Khánh không khác gì hạt cát, vậy thì càng không cần phải nói tới thần y Lâm nữa rồi…

“Tôi cũng không phải là người vô tình. Thế này đi, nể tình nhà họ Khánh vì Dương Hoa nên tôi sẽ cho các người một cơ hội nữa”, Lâm Chính lấy ra một đồng tiền, đặt vào lòng bàn tay: “Mặt chính thì tôi sẽ xử các người, mà mặt ngược lại thì tôi sẽ cho qua chuyện này. Thế nào?”

“Hả?”, Khánh Dung bàng hoàng. Dùng đồng xu để quyết định vận mệnh của nhà họ Khánh sao…Như vậy sao có thể chấp nhận được?

Thế nhưng tới bước này thì họ cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Khánh Dung cúi đầu, run rẩy. ông ta không biết phải trả lời như thế nào.

“Sao thế? Cách này không được à? Nếu không được thì thôi vậy? Tôi coi như ông bỏ cuộc”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi cất đồng tiền xu đi.

“Từ từ đã”, Khánh Dung vội vàng kêu lên. Lâm Chính nhìn ông ta.

“Chủ tịch…hay là cứ vậy đi…”, Khánh Dung đơn đớn nói.

Người nhà họ Khánh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ai mà ngờ, nhà họ Khánh đánh Đông dẹp Bắc một thời giờ vận mệnh lại phụ thuộc vào một đồng xu chứ…

Lâm Chính gật đầu, sau đó định tung đồng xu lên thì Khánh Văn đột nhiên hét lớn: “Chủ tịch cho chúng tôi một cơ hội nữa đi!”

“Cơ hội!”, Lâm Chính nói: “Ý của anh là gì?”


Đọc truyện chữ Full