Cơ hội sao? Đương nhiên Lâm Chính không hiểu ý của Khánh Văn là gì
“Không phải là tôi đang cho nhà họ Khánh cơ hội sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chủ tịch Lâm…ý tôi không phải là cái này…”
“Vậy…ý của anh là gì?”
“Chủ tịch Lâm, trên thực tế có một chuyện có lẽ anh không biết nhưng tôi nghĩ tin này có lẽ sẽ giúp được anh. Nếu như anh đồng ý tha cho chúng tôi thì…tôi…sẽ nói tin tức này cho anh”, Khánh Văn yếu ớt nói.
“Anh đang trả giá với tôi đấy hả?”
“Chủ tịch Lâm đừng tức giận, tôi không có ý đó, tôi…tôi chỉ muốn xin một con đường sống”, Khánh Văn vội vàng đứng dậy, run rẩy đầy sợ hãi.
“Đường sống? Tôi đã cho các người mà các người không biết quý trọng. Sao? Tới nước này rồi lại bắt đầu xin một con đường sống sao. Các người không cảm thấy tôi cho quá nhiều cơ hội à?”
“Chủ tịch Lâm, tôi đảm bảo sau khi biết tinh này anh sẽ không hối hận. Hơn nữa…nhà họ Khánh chúng tôi nguyện từ bỏ tất cả, chỉ mong anh cho chúng tôi một con đường sống! Toàn bộ mọi thứ của nhà họ Khánh từ này sẽ là của chủ tịch Lâm”, Khánh Văn vội vàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin.
Không thể phủ nhận mặc dù Khánh Văn bình thường ngạo mạn, tự cao tự đại nhưng đầu óc thì khá là hiểu chuyện.
Anh ta biết lúc này tính mạng là quan trọng nhất. Có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần có thể giữ được mạng sống thì mọi thứ sẽ còn lấy lại được.
“Anh thử nói ra xem sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Khánh Văn há miệng, định đòi Lâm Chính đồng ý trước nhưng lúc này Khánh Dung lập tức thúc giục: “A Văn, mau… còn chần chờ gì nữa, mau nói cho chủ tịch Lâm đi”.
“Bố…điều này”, Khánh Văn không hiểu lắm nhưng thấy ánh mắt sốt ruột của Khánh Dung thì anh ta cũng mơ hồi hiểu ra được điều gì đó.
Nói về độ tinh anh thì Khánh Dung cảm thấy không bằng con trai mình nhưng nói về khả năng tiến và lùi thì rõ ràng là anh ta không bằng Khánh Dung.
Khánh Dung nhận ra Lâm Chính đã mất kiên nhẫn. Hơn nữa nhà họ Khánh cũng không đủ tư cách để ra điều kiện với Lâm Chính. Nếu Khánh Văn tiếp tục ra giá với Lâm Chính thì có lẽ kết cục sẽ là cả nhà họ Khánh bị tuyệt diệt mất.
Khánh Văn ý thức được điều đó bèn nhìn Lâm Chính. Quả nhiên, đôi mắt anh lúc này đã dấy lên sát ý. Thấy cảnh tượng đó, Khánh Văn vội vàng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra dù là Cổ Phái hay thôn Dược Vương thì phía sau đều có người châm ngòi cả. Thậm chí đến cả việc nhà họ Khánh chúng tôi xen vào chuyện này cũng là có người sai khiến cả”.
“Có người sai khiến sao?”, Lâm Chính chau mày: “Là ai?”
“Thân phận cụ thể của người đó thì tôi không biết. Nhưng theo như tôi đoán rất có thể…là người của Ẩn Phái”, Khánh Văn vội vàng nói.
“Ẩn Phái?”, Lâm Chính khựng người.
“A Văn, sao con không nói với bố?”, Khánh Dung cũng kinh ngạc. Rõ ràng là ông ta không ngờ tới chuyện này.
“Lẽ nào tất cả là âm mưu của Ẩn Phái sao?”, Lâm Chính chau chặt mày.
Anh còn nhớ lúc người của thôn Dược Vương tới Huyền Y Phái đòi người thì Ẩn Phái cũng cử một người tên Kiếm Lão tới trợ giúp.
Nhưng cũng chỉ có vậy, chứ không hề thấy Ẩn Phái có bất kỳ động tĩnh gì. Lâm Chính vốn tưởng rằng Ẩn Phái chỉ đóng vai trò là kẻ quan sát thật không ngờ bọn họ cũng có tính toán riêng.
“Người tiếp xúc với anh là người này của Ẩn Phái? Có phải là người cao nhất không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi không biết”, Khánh Văn lắc đầu.
Lâm Chính suy nghĩ. Nếu đây là hành động của người đứng đầu Ẩn Phái thì điều đó có nghĩa là bọn họ luôn theo dõi Dương Hoa và muốn nhắm vào Dương Hoa. Điều này sẽ khiến Lâm Chính khó nhằn.
Giải quyết xong thôn Dược Vương, rồi lại đến Cổ Phái, vậy mà Cổ Phái chưa xử lý xong thì giờ Ẩn Phải lại xuất hiện. Xung quanh anh giờ toàn là địch, nếu đúng là người lãnh đạo của Ẩn Phái ra tay thì anh thực sự là không được yên thân rồi.
“Chủ tịch Lâm, nhà họ Khánh vốn không có gan đối đầu với anh. Chẳng qua có người dụ dỗ nên tôi mới trở nên hồ đồ, phạm phải tội lớn. Chuyện này cũng không liên quan gì tới bố tôi. Ông ấy đều không biết. Bố tôi nghe lời tôi nên mọi chuyện mới tới bước này. Tôi biết tôi sai rồi. Xin anh tha thứ. Nếu như anh không chịu thì hãy giết tôi, đừng giết bố tôi”, Khánh Văn nói xong lại dập đầu trước Lâm Chính.
Tiếng bùm bụp vang lên. Đầu Khánh Văn tứa máu.
“A Văn”, Khánh Dung rưng rưng nước mắt. Ông ta cảm thấy vô cùng đau lòng: “Cái mạng này của bố không đáng gì cả, hãy để bố chết, con còn trẻ, không được như vậy”.
“Bố! Đều là lỗi của con. Con nên gánh chịu hậu quả, để con chết đi”.
“Không! A Văn, để bố”.
“Bố…”
Hai bố con giằng co trông vô cùng cảm động. Lâm Chính nhìn cảnh tượng đó bèn lên tiếng: “Tôi có nói là sẽ tha mạng cho một trong hai người à?”
Dứt lời, cả hai bố con hóa đá.
“Chủ tịch Lâm…điều này…”
“Cũng phải, chúng tôi giằng co có ích gì chứ? Mọi việc…vẫn phải do chủ tịch Lâm quyết mà”, Khánh Dung thở dài, cười khổ sở. Khánh Văn cũng thở dài. Anh ta không nói thêm gì nữa. Hai bố con và nhà họ Khánh sống hay chết đều nằm trong tay của Lâm Chính. Bọn họ dùng dằng có ích gì chứ?
“Chủ tịch, cậu ra tay đi”, Khánh Dung nói giọng khàn khàn.
“Sớm biết thế này thì đã không bắt đầu rồi”.
“Mọi việc đã diễn ra rồi, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa”.
Khánh Dung nhắm mắt. Toàn bộ người nhà Khánh cũng quỳ xuống, im lặng chờ chết. Dã tâm của Khánh Dung rất lớn nhưng ông ta cũng không phải là người cứng đầu. Biết là bại rồi thì đương nhiên là chấp nhận kết quả này.
Lâm Chính dửng dưng nhìn bọn họ. Anh im lặng một lúc rồi lấy ra một cái bình gốm, vứt xuống đất.
“Khánh Văn, tôi muốn anh giúp tôi một việc”
“Xin chủ tịch Lâm cứ dặn dò”, Khánh Văn giật mình, vội vàng nói.
“Tôi muốn anh thâu tóm Dương Hoa”, Lâm Chính nói. Dứt lời, cả nhà họ Khánh há mồm trợn mắt.
“Theo như kế hoạch của anh và Ẩn Phái, thì nhà họ Khánh sẽ có được Dương Hoa sau khi tôi và Cổ Phái đều bị thương vong đúng không?”
“Đúng vậy…có điều chúng tôi cũng có được chút lợi lạc từ Cổ Phái”
“Không sao, mọi chuyện hãy làm theo kế hoạch giữa anh và Ẩn Phái đi. Sau đó, tôi muốn anh tìm cơ hội dụ người của Ẩn Phái ra ngoài, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Khánh Văn nghe thấy vậy thì giật mình. Anh ta lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính.
“Tôi biết phải làm thế nào rồi…chủ tịch Lâm…”, Khánh Văn gật đầu, cầm chiếc lọ lên và uống thuốc...