Hôm nay khu vui chơi đóng cửa ngừng kinh doanh.
Người đi đường đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khu vui chơi này từ lúc khai trương đến nay đã được hơn 10 năm, một năm 365 ngày không có ngày nào đóng cửa, ngày nào cũng ngựa xe như nước, khách đông như trẩy hội.
Đột nhiên nó đóng cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Rất nhiều người thầm nghĩ.
Họ không biết hôm nay có khách quý đến.
Ở hành lang tầng cao nhất khu vui chơi.
Thái thượng trưởng lão Tào Tùng Dương dẫn theo mọi người, nhanh chân bước vào phòng làm việc.
Cạch!
Cửa bị mở ra.
Một người đàn ông mặc vest đang đứng quay lưng về phía bọn họ.
“Hử?”.
Đám người Tào Tùng Dương nhíu mày.
Bọn họ nhận ra đây không phải là bóng lưng của Công Tôn Đại Hoàng.
“Cậu Công Tôn đâu?”, Tào Tùng Dương lên tiếng hỏi.
“Đi rồi”.
“Đi đâu?”.
“Thế giới cực lạc”.
Người kia mỉm cười rồi xoay người lại.
Đám Tào Tùng Dương ngước lên nhìn, ai nấy đều biến sắc.
“Thần… thần y Lâm!”.
“Là cậu sao?”.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Thần y Lâm? Cậu ở đây sao? Lẽ nào… ông Công Tôn đã thực sự bị hại?”, một nguyên lão của Cổ Phái tái mặt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Không thể nào! Ông Công Tôn thực lực trác tuyệt, sao có thể chết trong tay cậu ta chứ? Là giả! Đây chắc chắn là giả!”.
“Tôi không tin!”.
Người của Cổ Phái đều không thể chấp nhận được việc này.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính mở một chiếc hòm đang đặt trên bàn họp.
Bọn họ ngước mắt lên nhìn, ai nấy đều ngẩn ra.
Thứ được đặt trong chiếc hòm kia… chính là đầu của Công Tôn Đại Hoàng.
Cùng lúc đó, Dương Mỹ cũng bước vào phòng họp.
Nhìn thấy thế, rất nhiều người đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
Sự sợ hãi và bàng hoàng bao trùm toàn thân bọn họ…
“Sau khi chạy khỏi hồ Ám Long, Công Tôn Đại Hoàng đã được nhà họ Khánh giúp đỡ, đến nơi này để ẩn náu. Người này là ai chắc các ông đều biết nhỉ? Nếu cô ta đã theo tôi, thì các ông nghĩ Công Tôn Đại Hoàng còn bao nhiêu khả năng còn sống?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh vừa dứt lời, bọn họ đều mở to mắt, không thốt nên lời.
“Thần y Lâm, cậu giết cậu Công Tôn, còn dụ chúng tôi đến đây. Sao nào? Cậu định nhổ cỏ tận gốc, giết hết chúng tôi sao?”, Tào Tùng Dương mặt không cảm xúc nói.
“Nếu vậy thì tôi cần gì phải gọi các ông đến đây chứ? Tôi về nước ra tay sẽ càng nhanh gọn hơn, dù sao hiện giờ cũng có hơn một nửa người của Cổ Phái các ông sợ tôi, không dám đối đầu với tôi nữa. Mà với mạng lưới quan hệ của tôi ở trong nước thì các ông không còn chỗ nào để trốn cả”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Tào Tùng Dương nhíu mày.
“Vậy cậu muốn thế nào?”.
“Tôi muốn đàm phán với các ông”.
“Đàm phán?”, Tào Tùng Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu giết lãnh tụ của chúng tôi còn muốn đàm phán gì với chúng tôi chứ? Thần y Lâm, nếu cậu đang ở đây, chúng tôi cũng đã đến, thì chúng ta có thể chấm dứt luôn ân oán. Hôm nay nếu không phải cậu chết thì là chúng tôi mất mạng!”.
Dứt lời, Tào Tùng Dương liền giang tay ra thủ thế.
Những người khác cũng lập tức nghiêm trận chờ đợi, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"Các ông cảm thấy thực lực của mình so với Công Tôn Đại Hoàng thì thế nào?".
"Hừ, tuy thực lực của chúng tôi không bằng ông Công Tôn, nhưng thái thượng trưởng lão Tào từng chỉ điểm cho ông Công Tôn, thực lực của ông ấy sâu không thể lường, sao cậu có thể sánh bằng chứ? Cho dù là ông Công Tôn cũng phải tự than không bằng", một nguyên lão hừ mũi nói.
"Nói vậy là ông cảm thấy tôi đấu không lại Tào trưởng lão của các ông sao?".
"Cậu chỉ có một mình, dựa vào đâu chứ?".
Bọn họ khinh bỉ nói.
"Vậy trước đó ở hồ Ám Long thì sao?", Lâm Chính lại nói thêm một câu.
Anh vừa dứt lời, đám người kia liền nín thở, không ai ho he tiếng nào.
Hồ Ám Long?
Lúc đó Công Tôn Đại Hoàng đã triệu tập hơn một nửa nguyên lão và toàn bộ tinh nhuệ của Cổ Phái để bao vây tiêu diệt thần y Lâm.
Nhưng kết quả là người của Cổ Phái bị đánh cho kinh hồn khiếp sợ, quỳ xuống xin tha, Công Tôn Đại Hoàng cuống cuồng tháo chạy như chó nhà có tang.
Dù thực lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng có mạnh bằng lực lượng mà Công Tôn Đại Hoàng đã triệu tập ở hồ Ám Long không?
Những người vốn có chút không quan tâm thần y Lâm bỗng thót tim lại, không dám coi khinh nữa...
"Nếu thực sự ra tay thì tôi nghĩ kết cục của các ông cũng không khá hơn Công Tôn Đại Hoàng bao nhiêu đâu", Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt bọn họ lại càng khó coi hơn.
Tào Tùng Dương liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Nghe thần y Lâm nói vậy thì hình như cậu không định đánh với chúng tôi thì phải?".
"Đúng vậy".
"Vậy cậu muốn thế nào?".
"Vừa nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn đàm phán với các ông", Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng họp, nói.
"Tôi nghĩ chắc hẳn các ông đã phục vụ cho Cổ Phái rất nhiều năm rồi đúng không? Các ông có thể trở thành nòng cốt của Cổ Phái, tôi nghĩ không có ai cống hiến cho Cổ Phái dưới mười năm nhỉ?".
"Phải thì sao nào? Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?".
Có người đã mất kiên nhẫn, liền hừ mũi chất vấn.
"Tôi muốn hỏi các ông, rốt cuộc các ông có muốn Cổ Phái bị diệt vong không?", Lâm Chính bình tĩnh nhìn bọn họ, lên tiếng hỏi.
Mấy người kia không khỏi sửng sốt...
"Việc này..."
"Thần y Lâm, việc này còn cần phải hỏi sao? Cổ Phái đã rót máu tươi của bao thế hệ chúng tôi, sao chúng tôi có thể muốn nó bị diệt vong chứ?".
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ Cổ Phái".
Bọn họ khẽ gầm lên, một số nguyên lão đã sẵn sàng để liều mạng với Lâm Chính.
Lâm Chính lắc đầu: "Nếu các ông đã không muốn nhìn Cổ Phái bị diệt vong, thì nên thần phục tôi!".
"Thần phục?”.
“Ý cậu là sao?".
Bọn họ lại càng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Tào Tùng Dương lạnh lùng hừ một tiếng: "Thần y Lâm, nếu cậu muốn chiến, thì cứ tới đi, không cần sỉ nhục chúng tôi đâu! Cậu giết lãnh tụ của chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi sẽ thần phục cậu sao?".
"Các ông không phải là đối thủ của tôi! Nếu thực sự đánh với tôi thì các ông chỉ có một kết cục, đó chính là chết trong tay tôi. Hiện giờ Công Tôn Đại Hoàng đã chết, hầu hết các nguyên lão của Cổ Phái đã bị tôi giết ở hồ Ám Long, các ông là những trụ cột cuối cùng của Cổ Phái. Cổ Phái là đại phái y thuật đã truyền thừa nghìn năm, tôi không đành lòng để nó cứ thế suy tàn sụp đổ. Hôm nay tôi mời các ông đến chính là muốn các ông đại diện cho tôi tiếp tục duy trì Cổ Phái, tiếp tục truyền thừa y thuật và hệ thống độc đáo của Cổ Phái. Nhưng các ông lại một lòng muốn chết, cam lòng để truyền thừa của Cổ Phái đứt đoạn, khiến vô số kĩ nghệ độc đáo của Cổ Phái thất truyền. Như vậy chẳng phải là khiến tổ tiên của Cổ Phái ruột đau như cắt sao?", sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Các nguyên lão của Cổ Phái đang có mặt đều sửng sốt.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Tào Tùng Dương cũng ngẩn người ra.
Ông ta nhìn Lâm Chính, miệng há ra, vốn định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
"Tôi muốn các ông thần phục tôi, nhưng không phải là thần phục thực sự, mà là thần phục Cổ Phái của các ông. Nếu các ông muốn giữ Cổ Phái thì hãy quỳ xuống trước mặt tôi, còn không muốn giữ thì cứ ra tay giết chóc bất cứ lúc nào. Chỉ đơn giản thế thôi, các ông chọn đi", Lâm Chính bình thản nói.