Thực ra, với thực lực của Lâm Chính, muốn giết những người này không hề khó.
Thế nhưng... anh khó mà nuốt trôi được cả Cổ Phái.
Cổ Phái là một trong tứ đại y phái của Hoa Quốc.
Hai phái Nam Bắc trước đó chỉ là y học thế tục, không dính dáng gì đến y võ, thực lực và tầm ảnh hưởng đều kém xa.
Cổ Phái và Ẩn Phái có mạng lưới bao phủ cả nước, thế lực khổng lồ, cường giả trong phái nhiều không kể xiết, y học cổ điển vô số, là y phái có nền tảng vững chắc thực sự.
Lâm Chính giết được Công Tôn Đại Hoàng, nhưng không thể khiến tất cả người của Cổ Phái thần phục anh.
Trận chiến ở hồ Ám Long, anh chỉ khiến bọn họ sợ anh, chứ không thể khiến bọn họ phục anh.
Cho dù Lâm Chính cưỡng chế thu phục Cổ Phái thì cũng chỉ khiến nhiều người Cổ Phái bất mãn. Nếu cố chiếm hữu nó, thì chỉ gây ra nội loạn, bản thân anh cũng bị dính phiền phức.
Nếu đã như vậy thì tốt nhất hãy để người của Cổ Phái quản lý người của Cổ Phái.
Anh chỉ cần nắm được những lãnh đạo cấp cao trong tay, biến bọn họ thành con rối là được.
Đương nhiên, bọn họ không thể phối hợp hoàn toàn với Lâm Chính được, nhưng anh không vội, anh có đầy cách khiến bọn họ vui vẻ trung thành với mình.
"Thần y Lâm, tôi hiểu ý của cậu, cậu định để chúng tôi quản lý Cổ Phái, rồi cậu quản lý chúng tôi đúng không?", Tào Tùng Dương trầm giọng nói.
"Phải".
"Ha ha, cậu nghĩ mình có thể khống chế được chúng tôi sao?".
"Dùng những cái này thì đương nhiên là khống chế được rồi".
Lâm Chính lấy ra mấy bình sứ nhỏ, đặt lên bàn.
Mọi người đều là người học y, đương nhiên là biết trong những chiếc bình này chứa gì.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thoắt cái trở nên khó coi.
"Tào trưởng lão, làm sao bây giờ?", một nguyên lão dè dặt hỏi.
"Không uống thì sao?", Tào Tùng Dương bình thản hỏi.
"Đánh", Lâm Chính đáp.
"Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác sao?".
"Các ông cũng có thể lựa chọn chiến với tôi một trận, nhưng hãy suy nghĩ cho kĩ hậu quả", Lâm Chính nói.
Tào Tùng Dương chần chừ rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: "Vì Cổ Phái, chúng tôi sẽ hiến thân vậy".
"Thái thượng trưởng lão!".
Tất cả mọi người quay sang nhìn Tào Tùng Dương, ánh mắt lộ vẻ bất nhẫn.
Cuối cùng Tào Tùng Dương cũng hạ quyết tâm bước tới, mở bình sứ ra, lấy viên đan hoàn trong đó nhét vào miệng mình.
Những người còn lại thấy thế thì đều cắn răng, sải bước đi tới, lần lượt uống thuốc độc mà Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn.
"Chắc các ông không có gì phải nghi ngờ về thuốc độc của tôi đấy chứ?", Lâm Chính nói.
"Đương nhiên, ngay cả thôn Dược Vương cũng bị thần y Lâm tiêu diệt, thì đương nhiên độc thuật của cậu là thiên hạ vô song rồi. Nếu chúng tôi đã uống thuốc độc của cậu thì đương nhiên sẽ không mơ mộng đến thuốc giải, sau này sẽ một lòng trung thành với cậu", Tào Tùng Dương mặt không cảm xúc nói.
Ngoài miệng thì nói rất hay, nhưng chắc chắn trong lòng ông ta đang cực kỳ không phục.
Lâm Chính cũng biết rõ, nhưng cái anh cần là hiệu quả này.
"Từ giờ trở đi, tôi chính là lãnh tụ mới của Cổ Phái", Lâm Chính bình thản nói.
"Tham kiến thần y Lâm".
Bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể quỳ một gối xuống, hành lễ của Cổ Phái.
Lâm Chính gật đầu, vô cùng hài lòng: "Tôi lệnh cho các ông về Cổ Phái trước, tiến hành chỉnh đốn. Bảy ngày sau, tôi sẽ đích thân đến Cổ Phái thẩm tra mọi thứ".
"Vâng, thần y Lâm".
"Đúng rồi, tạm thời đừng công bố với bên ngoài thân phận của tôi".
"Không nói cho mọi người biết chuyện cậu đã trở thành lãnh tụ mới của Cổ Phái chúng tôi sao?".
"Đúng, tạm thời đừng nói, ngay cả người trong nội bộ Cổ Phái cũng đừng nói".
"Tại sao?".
"Trong trận chiến ở hồ Ám Long đã có quá nhiều người Cổ Phái chết trong tay tôi, rất nhiều người trong số bọn họ sinh lòng thù hận tôi. Nếu để bọn họ biết tôi giết Công Tôn Đại Hoàng, chiếm mất vị trí lãnh tụ Cổ Phái, thì chắc chắn sẽ sinh chuyện thị phi. Bây giờ Cổ Phái đang chia năm xẻ bảy, không chịu được sóng gió này đâu. Tôi nghĩ chắc các ông cũng không muốn Cổ Phái bị chia rẽ tan tác đâu nhỉ?", Lâm Chính nói.
Mọi người nghe thấy thế đều gật đầu.
"Thần y Lâm quả nhiên suy nghĩ chu đáo".
"Được rồi, thần y Lâm, chúng tôi đi trước đây".
Tào Tùng Dương nhìn cái đầu của Công Tôn Đại Hoàng ở trên bàn, nhỏ giọng nói: "Nhưng không biết thần y Lâm có thể giao thi thể của Công Tôn Đại Hoàng cho chúng tôi không? Dù sao cậu ấy cũng là lãnh tụ của Cổ Phái chúng tôi, chúng tôi muốn an táng cho cậu ấy..."
"Ông ta chỉ còn lại cái đầu này thôi", Lâm Chính bình thản đáp.
Tào Tùng Dương hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi khẽ thở dài, bước tới cầm chiếc hòm có chứa đầu của Công Tôn Đại Hoàng lên, hơi cúi người với Lâm Chính rồi xoay người rời đi.
Tất cả người của Cổ Phái rời khỏi khu vui chơi.
Dương Mỹ muốn tiễn nhưng bị Tào Tùng Dương từ chối.
Ông ta đã tự sắp xếp chuyên cơ để về nước.
Trên xe, Tào Tùng Dương ôm chiếc hộp ngồi ở hàng ghế sau, sắc mặt âm trầm.
Mấy nguyên lão khác của Cổ Phái cũng không lấy làm vui vẻ gì.
"Thái thượng trưởng lão, chúng ta thực sự phải tôn thần y Lâm lên làm lãnh tụ sao?", cuối cùng cũng có người không kiềm chế được, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói đầy không cam lòng.
"Chuyện đến nước này, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khuất phục thôi".
"Nhưng... thái thượng trưởng lão, sao ông có thể cam lòng chứ?".
"Đương nhiên là tôi không cam lòng rồi, nhưng không sao, Cổ Phái... vẫn là Cổ Phái, thần y Lâm không làm được gì nó. Còn chúng ta thì thần y Lâm lại càng không làm được gì chúng ta, cậu ta tưởng rằng chúng ta uống thuốc độc rồi sẽ mặc cho cậu ta sắp xếp sao? Cậu ta không biết rằng, vì Cổ Phái, chúng ta chết cũng không sợ".
Tào Tùng Dương âm trầm nói, ánh mắt lóe lên tia sáng đầy quỷ dị.