Bụi cát bay tung. Cô gái đập vào hòn non bộ, ngã xuống đất và bị vùi trong đống đổ nát, không bò dậy được.
“Sư muội không sao chứ?”, cô gái như tiên nữ vội đứng dậy và kêu lên
“Sư tỷ…em…em không sao…”, cô gái đeo kính vừa trả lời vừa đứng dậy. Đợi đến khi đứng lên thì cô ta phát hiện ra bàn tay phải đã gãy cả năm ngón tay, vết thương trông vô cùng đáng sợ, máu tươi chảy ra trông ớn lạnh.
“Thực lực có vậy thôi à?’
Lâm Chính thản nhiên nhìn cô gái rồi lắc đầu: “Thật khiến người ta phải thất vọng”.
“Anh….”
Cô gái đeo kính bặm môi: “Tôi chưa thua, chúng ta đấu tiếp”.
“Cô vẫn cố chấp muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho cô”.
Đôi mắt anh hừng hực sát ý. Cô gái run bắn người. Cô ta cũng là kẻ luyện võ nên cảm nhận được sức mạnh của anh.
“Được rồi sư muội, đừng cố miễn cưỡng. Em không phải là đối thủ của thần y Lâm đâu”, lúc này cô gái trông như tiên nữ lên tiếng.
“Sư tỷ…”, cô gái đeo kính bặm môi, không biết phải trả lời thế nào.
Cô gái kia chỉ nói với anh: “Thần y Lâm, tôi nghe nói anh có tình cảm với Tô Nhu, không biết có phải thật không”.
“Thật hay giả thì có liên quan gì tới các người?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, hôm nay chúng tôi tới đây là vì muốn cứu cô Tô Nhu. Hi vọng anh đừng ngăn cản”.
“Cứu? Các người là ai? Cứu kiểu gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Chúng tôi là người của Hồng Nhan Cốc, tôi là Hoa Huyền, đây là sư muội của tôi tên Tinh Xán. Chúng tôi phụng mệnh sư phụ đưa cô Tô Nhu tới Hồng Nhan Cốc”, cô gái như tiên nữ nói.
“Hồng Nhan Cốc sao?”
Lâm Chính chau mày: “Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Hoa Quốc có viện y học này sao?”
“Hồng Nhan Cốc không phải là tông phái về y đạo?”
“Vậy các cô làm gì?”
“Chúng tôi luyện thiên đạo lý pháp tự nhiên”.
“Vậy chẳng phải là tu tiên sao?”, Lâm Chính mỉm cười: “Hoang đường, vô lý".
“Tôi cũng có thể nói anh là hoang đường, vô lý đấy. Thứ anh không biết thì không có nghĩa là nó không tồn tại”, Hoa Huyền không hề tức giận, chỉ điềm nhiên phản bác lại.
“Vậy tại sao các người lại muốn đưa Tô Nhu đi..lẽ nào..Tô Nhu phù hợp với việc tu luyện thiên đạo như các người nói”.
“Đúng vậy! Một năm trước, sư phụ của tôi khi đi du ngoạn có gặp cô Tô Nhu. Sau lần đó thì chúng tôi đã quyết định sẽ quay lại đón cô ấy tới Hồng Nhan Cốc tu luyện khi thích hợp”.
“Vậy à?”, Lâm Chính suy nghĩ. Anh nhớ mơ hồ rằng có một lần Tô Nhu nói có gặp một người rất kỳ lạ, người này nói những thứ mà cô nghe không hiểu gì. Thế nhưng Lâm Chính cũng không bận tâm. Giờ xem ra, người đó chính là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc rồi.
“Sư phụ biết Tô Nhu bị trúng độc, đang nguy hiểm tới tính mạng thì bảo chúng tôi tức tốc tới đây đón cô ấy đi. Sư phụ cũng đang tìm hiểu cách giải độc rồi. hi vọng thần y Lâm đừng ngăn cản chúng tôi, hãy để chúng tôi đưa cô Tô Nhu đi”, Hoa Huyền nói.
“Sư phụ của các cô có thể giải độc được sao? Hừ, chỉ sợ các người còn không biết cô ấy bị trúng độc gì nữa đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Sao mà không biết? Hoa Tuyệt Mệnh thôi mà! Sư phụ tôi nói rồi, có thể giải được”, Hoa Huyền lên tiếng.
Dứt lời, lâm Chính nín thở: “Sao…các người biết”.
“Điều này thì thần y Lâm không cần phải hỏi nữa. Được rồi. Cũng không còn sớm đâu, thần y Lâm, mau giao Tô Nhu cho chúng tôi đi, để tốt cho cô ấy và cũng tốt cho cả anh nữa”.
“Ý của cô là gì?”
“Nếu như anh không giao Tô Nhu thì chúng tôi đành phải cưỡng chế”, cô gái như tiên nữ nói, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ kiên định.
Thần y Lâm nói giọng khàn khàn: “Tôi không thể để các người đưa Tô Nhu đi được. Tôi không tin vào năng lực của các cô. Tôi chỉ tin vào y thuật của mình. Tôi sẽ cố hết sức để kiểm soát tình hình của cô ấy và cũng dùng mọi cách để nghiên cứu ra thuốc giải, xin mời về cho”.
Lâm Chính không biết gì về Hồng Nhan Cốc nên đương nhiên không thể nào chỉ vì một vài câu nói của đối phương mà giao Tô Nhu cho bọn họ được. Anh tin mình có thể nghiên cứu ra thuốc giải, vì vậy anh thà giữ cô lại bên cạnh mình.
“Thần y Lâm không chịu tỉnh ngộ thì có lẽ…chỗ này không phải nơi để giải quyết vấn đề rồi”.
Cô gái nhìn xung quanh sau đó điềm đạm nói: “Tìm một chỗ đất trống đi, nếu tôi thắng thì Tô Nhu đi cùng chúng tôi. Còn tôi thua thì sẽ không làm phiền anh nữa”.
Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình. Cô gái này định dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề sao?
Thế nhưng người nhà họ Trương cũng không lo lắng lắm. Thần y Lâm mạnh như vậy chẳng lẽ lại sợ một cô nhóc.
“Vậy ra sau núi đi”, Lâm Chính nói.
“Được”, cô gái gật đầu.
Lâm Chính nhảy tới, lao về sau núi. Cô gái cũng vội theo sau Nhà họ Trương cũng nhốn nháo đi theo.
“Hừ, thần y Lâm, anh có biết sư tỷ của tôi là ai không? Lần này, nhất định anh sẽ phải quỳ xuống xin tha cho mà xem”, cô gái đeo kính đen nhìn chăm chăm Lâm Chính và nhếch miệng cười quỷ dị.