TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1479: CHƯƠNG 1477: HOA HUYỀN LỢI HẠI

Khu vực sau núi nhà họ Trương lúc này đã biến thành một đống đổ nát sau khi trải qua cuộc chiến giữa Lâm Chính và Băng Thượng Quân.

Ông cụ Trương vẫn chưa kịp sửa sang lại. Ông cụ đang tính xem có nên xây luôn một cái võ đài ở chỗ này hay không. Đương nhiên đây cũng là suy nghĩ nhất thời nảy ra trong đầu ông cụ mà thôi.

Hoa Huyền bước ra sau núi, nhìn cảnh tượng đổ nát trước mặt thì đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.

Đợi Lâm Chính có mặt, cô ta bèn đứng thẳng người. Cô ta cũng chẳng bày tư thế gì, chỉ đứng đó giống như đang chờ đợi.

“Thần y Lâm…có thể ra tay được rồi”, Hoa Huyền khẽ nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu. Anh cũng chẳng hề do dự, cứ thế tung một cú đấm lên phía trước.

Anh không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngoc. Đã ra tay là dồn toàn lực. Cú đấm mạnh hơn đòn tấn công trước đó dành cho Tinh Xán nhiều.

Nhà họ Trương kinh hãi. Cô gái xinh đẹp có lẽ sẽ bị thương nặng mất thôi.

Thế nhưng…Hoa Huyền vẫn đứng im với vẻ mặt dửng dưng giống như không nhìn thấy cú đấm đang lao tới.

Khi nắm đấm sắp giáng xuống người cô ta thì Hoa Huyền hành động. Cô ta không hề né đòn, chỉ giơ ngón tay nhỏ bé của mình lên nhắm thẳng vào cú đấm như muốn cản lại.

"Cái gì?”

Cô ta chán sống rồi sao? Tinh Xán dùng tay đỡ đòn của Lâm Chính, kết quả là bị gãy cả nắm ngón tay. Hoa Huyền dùng ngón tay thì còn khiếp hơn. Nếu mà bị trúng đòn này thì khác gì tay bị nát bấy nhầy.

Có nhiều người sợ quá phải nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tiếp. Thế nhưng khi cú đấm va chạm với ngón tay của Hoa Huyền thì.

Bụp!

Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Ngay sau đó cả người Lâm Chính bay bật về sau như một mũi tên.

Rầm! Anh đập mạnh xuống một đống đổ nát. Cả người Lâm Chính bị vùi lấp bên trong lớp đất đá.

“Á”

“Thần y Lâm!”

“Cậu không sao chứ?”, người nhà họ Lâm vội vàng lao lên.

“Mau, lật đất đá lên, cứu thần y Lâm”, Trương Trung Hoa mặt tái mét, vội hét lớn.

Rầm! Đúng lúc này, đất đá bay tung, Lâm Chính bước ra từ đống đổ nát.

Nhà họ Trương dừng bước. Lâm Chính có vẻ không bị sao, chỉ là người đất bụi bặm mà thôi.

“Lâm Chính…thần y Lâm, cháu không sao chứ?”, Trương Trung Hoa suốt ngày gọi nhầm.

“Cháu không sao?”, Lâm Chính kêu lên. Anh nhìn chăm chăm Hoa Huyền: “Sức mạnh mà cô vừa sử dụng là…xảo kình đúng không? Thế nhưng có hơi khác xảo kình thông thường! Xảo kình của cô tinh tế hơn nhiều, không hề đơn giản…rốt cuộc là gì vậy?”

“Không phải thứ gì ghê gớm. Thái cực, thần y Lâm nghe qua rồi đúng không?”, Hoa Huyền điềm đạm nói.

“Thái Cực sao?”

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Thái cực lợi hại như vậy cơ à? Anh cũng đã từng gặp những những người luyện thái cực, nhưng giống như Hoa Huyền thì anh chưa gặp bao giờ.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh trở nên nghiêm túc hơn, tay lúc này hóa thành chưởng, tấn công Hoa Huyền.

Xảo kình sao? Lấy nhu khắc cương chứ gì? Lâm Chính cũng biết chứ bộ.

Anh đạp bằng rất nhiều tông phái võ môn, học được tinh túy của họ. Mặc dù anh không hiểu nhiều về các bộ võ tuyệt học nhưng dù sao thì tinh túy của các môn võ học phần nhiều cũng nằm trong tay anh cả.

Man kình, xảo kình, khí kình anh đều biết.

Tuy nhiên khi Lâm Chính vừa tung chưởng tới thì Hoa Huyền vẫn không hề né đòn, cô ta giơ một tay lên, ngón tay khẽ cử động, hóa thành chưởng rồi đối đầu trực diện với Lâm Chính.

Trong nháy mắt Lâm Chính có thể cảm nhận được sức mạnh như vũ bão từ chưởng đánh trông có vẻ bình thường của cô ta.

Lâm Chính giật mình. Hoa Huyền không còn dùng thái cực nữa, mà lúc này dùng cương khắc nhu.

Chuyện gì thế này. Lâm Chính cảm thấy bấn loạn.

Mặc kệ vậy. Anh đanh mắt, dồn toàn lực.

Bụp! Hai chưởng đánh va chạm. Âm thanh nặng nề vang lên.

Lần này Lâm Chính không còn bay bật ra mà lùi về sau, mặt đất tạo ra một vệt dài. Cơ thể anh bị tấn công bởi một luồng sức mạnh ghê người. Đợi đến khi anh đứng vững lại thì.

Phụt! Lâm Chính nôn ra một ngụm máu tươi.

“Hả?”

Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính cũng bất ngờ. Anh hít một hơi thật sâu, ổn định là khí huyết trong cơ thể. Anh kiểm tra thì phát hiện huyết quản của mình đã bị thương. Lâm Chính vội lấy châm ra đâm vào huyệt đạo.

“Thần y Lâm…”, Trương Trung Hoa vội vàng chạy tới, mặt ông ta tái mét: “Cháu không sao chứ?”

“Không sao ạ…người này…mạnh quá”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Cô nhóc đó là sư tỷ của Tinh Xán. Hai cô gái có lẽ cùng được dạy như nhau, sao thực lực lại chênh lệch như vậy chứ?”, Trương Trung Hoa tỏ ra nghi ngờ.

“Cháu cũng không biết”, Lâm Chính thở hắt ra, ánh mắt tối sầm.

“Thần y Lâm, lần này thì anh biết sự lợi hại của Hồng Nhan Cốc chúng tôi rồi chứ?”, Tinh Xán cười đắc ý.

“Không phải là thái cực rồi đúng không?”, Lâm Chính nhìn Hoa Huyền.

“Đương nhiên là không phải”.

“Vậy là gì?”

“Thiên Cương Thuật”.

“Thiên…Cương Thuật?”

“Học thuật của Hồng Nhan Cốc muôn màu vạn trạng. Tôi không hề nói là tôi chỉ biết mỗi thái cực”, Hoa Huyền thản nhiên nói.

“Hóa ra là vậy…

Lâm Chính im lặng gật đầu: “Xem ra tôi phải nghiêm túc hơn nữa rồi”.

“Đúng ra phải làm vậy từ đầu đấy. Thần y Lâm, tôi cũng rất hi vọng có thể được biết tới khả năng y võ của anh”, Hoa Huyền điềm đạm nói.

Lâm Chính không nói gì chỉ lấy ra một cây châm. Anh đâm cây châm lên cánh tay mình. Đồng thời cũng kích hoạt Lạc Linh Huyết. Sát khí hừng hực trỗi dậy từ cơ thể anh, khiến anh trở nên vô cùng đáng sợ.

Nhà họ Trương chỉ cảm thấy vô cùng khó thở. Họ vội vàng lùi lại.

“Bố…chuyện gì vậy?”, Trương Hoa Ca run rẩy hỏi.

“Đừng nhiều nữa, mấy đứa mau rời khỏi đây đi”, Trương Trung Hoa khẽ quát.

“Vậy còn bố thì sao?”

“Lát bố đi sau", Trương Trung Hoa đanh giọng.

Người già và trẻ nhỏ đều rời đi cả, chỉ còn lại vài người ở bên cạnh ông cụ.

“Sư tỷ cẩn thận, giờ gã này không còn giống trước đó nữa”, Tinh Xán nhìn Lâm Chính và kêu lên.

“Không sao, chiêu tiếp theo, chị sẽ hạ gục anh ta”.

Hoa Huyền khẽ nói, sau đó bước về phía Lâm Chính. Lần này cô ta chủ động ra tay.


Đọc truyện chữ Full