“Đồ bỉ ổi”.
Tinh Xán bàng hoàng, lập tức ngoác miệng chửi anh. Cô ta gỡ kính ra, gầm lên: “Thân y Lâm, anh là bác sĩ mà lại có hành vi vô liêm sỉ như vậy à? Dùng ám khí hại người khác. Anh là đồ bỉ ổi, đê tiện”.
“Ám khí? Châm bạc mà ám khí cái nỗi gì? Huống hồ lúc đấu nhau có quy định là không được dùng châm, không được dùng độc đâu? Các cô đều biết tôi là y võ, đến việc cơ bản nhất là dùng châm mà cũng không cho tôi dùng là sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Anh…”, Tinh Xán tức tới mức giậm chân và gào lên: “Tên họ Lâm kia, anh đừng có mà đắc ý, tôi nói cho anh biết, cho dù sư tỷ của tôi có trúng độc thì cũng không sợ, Hồng Nhan Cốc chúng tôi đầy cách. Chúng tôi có thể giải được độc tố trên người Tô Nhu thì cũng có thể giải được độc tố trên người sư tỷ. Định dùng trò này với chúng tôi à. Mơ đi”.
“Hồng Nhan Cốc lợi hại như vậy cơ à?”
“Hừ, đúng là loại ếch ngồi đáy giếng, không biết Hồng Nhan Cốc mạnh như thế nào. Trước mặt Hồng Nhan Cốc, anh đến con kiến cũng chẳng bằng đấy”, Tinh Xán tỏ vẻ khinh thường, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo mạn.
Lâm Chính cũng không hề tức giận: “Vậy có thể hỏi từ đây tới Hồng Nhan Cốc mất mấy ngày không?”
Tinh Xán giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”
“Một tiếng đồng hồ tới được chứ?”
“Liên…quan gì tới anh? Rốt cuộc là anh có ý gì?”, Tinh Xán nghiến răng.
Hoa Huyền bỗng nhiên lên tiếng: “Ý của anh ta rất đơn giản, độc mà chị trúng phải sẽ phát tác dụng trong một tiếng đồng hồ. nếu trong vòng một tiếng mà không có thuốc giải thì chị sẽ chết ở đây”.
“Cái gì?”, Tinh Xán hoảng hồn, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính: “Thật…thật sao?”
“Đương nhiên rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Không phải loại độc nào cũng giống như của Tô Nhu, có thể không phát tác dụng trong mười ngày hay nửa tháng. Độc của tôi, tôi mà muốn nó phát tác dụng thì nó sẽ phát ngay. Nếu tôi không can thiệp vào thì trong một tiếng đồng hồ nữa, sư tỷ của cô sẽ chết. Cô có thể đưa sư tỷ của mình về trong một tiếng đồng hồ thì xin mời cô".
“Anh…anh là đồ lừa đảo. Tôi không tin. Anh…anh tưởng anh là ai? Tôi không tin y thuật của anh lợi hại như vậy”, Tinh Xán như phát điên, cô ta gầm lên, mắt trợn ngược.
“Tôi chẳng cho mình là ai cả…tôi chỉ là thần y Lâm mà các cô hay gọi mà thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, Tinh Xán không nhịn thêm được nữa.
Thần y Lâm! Ba từ này đủ để đại diện cho uy quyền tuyệt đối trong cả nước. Ai dám nghi ngờ y thuật của anh ta chứ?
E rằng không có ai!
Vậy thì nếu anh ta nói trong một tiếng độc tốc sẽ phát tác thì chắc chắn sẽ không thiếu một giây. Sự sống của Hoa Huyền, chỉ còn kéo dài được một tiếng thôi.
“Khốn nạn”.
Tinh Xán lại gào lên. Cô ta lao về phía Lâm Chính, định ép anh phải đưa ra thuốc giải. Hoa Huyền thấy vậy khẽ tái mặt. Cô ta kêu lên: "Sư muội, đừng kích động. Mau quay lại đây".
Nhưng đã không còn kịp nữa. Tinh Xán mất đi lý trí đã lao tới trước mặt Lâm Chính, đưa tay ra chộp cổ anh. Thế nhưng Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ lật tay, tung chưởng.
“Cái gì?”, Tinh Xán bàng hoàng. Hai chưởng đánh va chạm, Tinh Xán bật lùi ra sau.
“Sao…sao có thể…10 đầu ngón tay của anh không phải là đã gãy rồi sao? Hai cánh tay không phải bị thương nặng sao? Sao còn có thể còn khỏe như vậy chứ?”, Tinh Xán kinh hãi kêu lên.
“Bị thương?”, Lâm Chính nhìn cô ta rồi lắc đầu: “Đối với một vị bác sĩ mà nói, vết thương là thứ không đáng để bận tâm nhất.
Nói xong anh lại giơ hai tay lên, rút ra một đống châm và lấy đan dược ra nuốt. Một lúc sau, toàn bộ vết thương trên người anh ngừng chảy máu. Lỗ nhỏ ở ngực cũng vậy. Những chỗ bị gãy và nứt xương bắt đầu liền lại, khuôn mặt vốn tái mét trở nên hồng hào hơn nhiều.
Tinh Xán đứng ngây như phỗng. Cô ta chưa từng thấy cách làm này bao giờ.
“Không hổ danh là thần y Lâm. Y thuật của anh đúng là thần kỳ. Xem ra những lời đồn thổi ở bên ngoài về anh đều là thật. Đúng là anh có khả năng thay da đổi thịt”, Hoa Huyền tỏ vẻ khâm phục, cô ta khẽ cúi đầu: “Trận đấu này, tôi thua rồi”.
Lâm Chính nghe thấy vậy cũng khẽ gật đầu. Người nhà họ Trương nhìn thấy cảnh tượng đó thì vui mừng hò reo.
“Thắng rồi”.
“Tốt quá rồi”.
“Thần y Lâm lợi hại quá”.
“Ha ha, chúng ta thắng rồi”, đám người Trương Hoa Ca cũng nhảy múa.
“Sư tỷ, chị…sao lại từ bỏ vậy?”
Tinh Xán cảm thấy không thể chấp nhận được bèn hỏi: “Sư tỷ, giờ anh ta bị thương đầy mình, nếu lúc này chị liều mạng với anh ta một trận thì sẽ hạ gục được anh ta đấy. Tới khi đó chúng ta ép anh ta giao thuốc giải, chẳng lẽ anh ta lại không chịu đưa?”
“Nếu ngay từ đầu chị làm vậy thì chắc có thể sẽ thành công…còn giờ…thì muộn mất rồi”, Hoa Huyền lắc đầu.
“Tại sao ạ?”, Tinh Xán giật mình.
“Bởi vì ngay từ đầu thần y Lâm đã luôn tìm cách kéo dài thời gian. Anh ta cho bản thân mình có cơ hội được hồi phục. Lúc chúng ta nói quá nhiều lời thừa thãi thì anh ta đã hồi phục vết thương rồi. Giờ chúng ta liều mạng cũng chưa chắc đã thành công mà ngược lại càng khiến độc dược ngấm sâu vào trong cơ thể của chị, tới lúc đó, e rằng có thuốc giải của thần y Lâm thì cũng khó mà cứu được”, Hoa Huyền lắc đầu: “Vì vậy, chị thua rồi…”
“Cái gì?”, Tinh Xán hóa đá.
Tất cả…đều là kế hoạch do thần y Lâm sắp đặt sẵn sao?